Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 210:

Chương 210:Chương 210:
Chương 210:
"ÐĐều là con cháu trong thôn Nguyện của chúng ta, sao lại không thể dùng?"
Người dân trong thôn mặc tạp de, đầu đội nón tre, đôi bàn tay đã bị những vết chai san che kín, kẽ móng tay toàn là vết ban màu đen không rửa sạch sẽ, tất cả đứng ở cửa thôn lớn tiếng nói chuyện, thỉnh thoảng còn có chút nước bọt phun ra từ trong miệng.
Rõ ràng là một đám người vừa không sạch sẽ lại chẳng có chút lịch sự lẫn văn hoá, nhưng tat cả lại tràn ngập hơi thở nồng nhiệt của cuộc sống sinh hoạt hằng ngày.
Các bạn nhỏ vẫn yên lặng mà nhin T6 Van Thieu chao hoi cung người dân trong thôn, cô vừa bước vào đây liền giống như cá gặp được nước, vừa tự tại lại vui Sướng.
Lúc ở thành phố B, lúc nào Tô Vân Thiều cũng vẽ bùa, bắt quỷ, bận bận rộn rộn. Giống như bị trói buộc ở trong lồng, dù làm thế nào cũng không thể thoát ra nơi chật hẹp đó.
Chờ đến lúc tất cả mọi người nói chuyện được một lát, chú Vương mới vội vàng xua: tay: "Được rồi, đừng vây quanh ở đây nữa! Vân Vân dẫn theo bạn bè quay về, mọi người còn chen chúc ở đây thêm lúc nữa thì mấy đứa nó đến cơm trưa cũng không ăn được. Mọi người về nhà cả đi, còn lời nào muốn nói thì để có thời gian rồi nói chuyện tiếp."
Đúng là sắp đến giờ ăn cơm trưa thật, chú Vương vừa nói xong, người dân trong thôn đã vẫy tay chào rồi quay về nhà.
Chú lớn tuổi ban nãy lại lái xe thêm một đoạn nữa, rồi mới dừng xe trước cửa nhà. Vừa vào nhà chú đã vác ra hai bao gạo hai mươi mấy cân, ngay sau đó chú Vương cũng xuất hiện vác ra hai bao bột mì y hệt vậy.
Cả đoàn người theo chân hai người họ, cả hai vừa đi vừa vác đến tận phía sau chân núi.
Tuy chú lớn và chú Vương chia nhau vác cả hai bao gạo và bột mì nặng cả hai mươi cân nhưng bước chân vẫn thoăn thoắt, thoạt nhìn còn nhanh hơn hẳn so với tốp người xách theo một va li hành lý nhỏ là bọn họ.
Chú Vương vừa đi vừa nói: "Vân Vân trở về thật đúng lúc, cây đào trong sân nhà cháu đã kết quả rồi, đoán chừng quả đào cũng chín rồi."
Vừa nghe thấy có cây đào, Đào Yêu đang trong trạng thái say xe ue oải lập tức ngang đầu lên, gót chân bước nhanh về phía trước, vội đến mức nhảy vọt lên trước một bước.
Chú lớn thấy vậy liền bật cười: "Nhìn xem cậu bé đã thèm lắm rồi."
Các bạn nhỏ nhịn không được mà cười theo, cây đào tinh thèm quả đào, đây vốn dĩ là chuyện hết sức bình thường.
Đường lên núi cũng không đẹp lắm, con đường này cũng là do người dân đi nhiều nên thành lối mòn mà thôi. Mặt đường vốn đã gồ ghè, lại thêm bất cứ lúc nào cũng đều có thể vấp vài tảng đá, những dây leo ven đường còn quấn vào tay chân của người qua lại.
Sau khi đi được mười phút, trước mắt mọi người xuất hiện một căn nhà trúc.
Cả căn nhà được bao quanh bởi một vòng hàng rào, bên ngoài hàng rào còn có một chú mèo trắng nhỏ với đôi chân lớn đang ngồi xom trước nhà. Nó dùng đôi mắt một bên vàng một bên trắng ngập nước nhìn chằm chằm bọn họ, dường như nó cũng không có sợ người lạ.
Chờ đến lúc bọn họ đến gần, chú mèo nhỏ xoay người trở về. Nó dùng cái đầu nhỏ mở cửa rào tre, sau đó quay đầu lại kêu "Meo" một tiếng rồi lắc cái mông tròn tròn đi thẳng vào trong.
Triệu Tình Họa nhỏ giọng nói: "Sao tớ cứ cảm thấy con mèo này như thể đang cố ý đợi chúng ta vậy?"
Những người khác cũng có suy nghĩ giống y hệt, nhưng lại cảm thấy việc này không giống lẽ thường nên không nghĩ nhiều nữa liền đi theo mèo trắng vào trong sân.
Trên cây đào trước sân đã có đầy quả đào vừa to vừa đỏ, dưa chuột, cà chua, cải thìa ngoài ruộng xanh non tươi tốt. Sau sân còn nuôi cả gà và thỏ, tuy có một làn gió thổi qua, nhưng lại không có lấy một chút mùi khó ngửi gì.
Giữa sân còn bày thêm một bộ bàn ghế bằng trúc, sau khi chú lớn và chú Vương mang gạo và bột mì cất vào trong bếp, liền lấy ra rất nhiều cốc rồi rót nước vào trong, tất cả đều được làm từ thân cây trúc.
"Nước suối trên núi sạch lắm đây, mấy đứa mau uống đi."
Ngồi xe lâu như vậy, lại thêm quãng đường quá dài khiến các bạn nhỏ đã khát từ lâu.
Người dân trong thôn từ trước đến nay đều uống như vậy, bọn họ cũng không muốn trở thành kẻ khác người liền lập tức nhận lấy mà uống.
Cái cốc được làm từ thân cây trúc, sau khi uống xong còn lưu lại một mùi hương thơm mát, lập tức làm dịu đi cảm giác nóng nực giữa ngày hè chói chang.
"Ngọt quát”
"Đây là đương nhiên.” Chú lớn tự hào mà nói: "Nước suối ở chỗ chúng tôi chính là nước suối tự nhiên ở trên núi, đảm bảo không hề ô nhiễm."
Chú Vương: "Vân Vân à, thỉnh thoảng thim của cháu cũng sẽ đến đây quét dọn, cho nên trong nhà lúc nào cũng rất sạch sẽ. Bà ấy còn định giúp cháu nuôi dưỡng Nhu Mễ, kết quả Nhu Mễ lại có thể tự mình đi săn, thậm chí còn có thể kiếm ăn đến mức no căng ca bụng.”
Lúc mọi người đang nói chuyện, Nhu Mễ đã chạy qua, nó đứng yên trước mặt Tô Vân Thiều, mở cái miệng nhỏ xinh kêu một tiếng: "Meo meo.”
Không chỉ có giá trị nhan sắc siêu cao, mèo con còn có tiếng kêu vô cùng ngọt ngào, như vậy cũng đủ để cướp mất trái tim của đám nữ sinh.
Lôi Sơ Mạn: "Đây là mèo con trong mộng mà!”
Triệu Tình Họa: Đáng yêu quá a aa..."
Tô Y Y: "Lông của nó siêu mềm luôn..."
Các nam sinh: "..." Đào Yêu vốn đang xông về phía cây đào, ngay lúc này cũng không muốn đi nhìn cây đào nữa, cậu đưa mắt nhìn mèo con chằm chằm, trong ánh mắt đánh giá còn lộ rõ vẻ cảnh giác.
Chú lớn lại nói: "Vân Vân, lúc cháu vừa mới nhặt được Nhu Mễ nó cũng to như vậy, hiện giờ đã qua ba tháng rồi, Nhu Mễ vẫn chỉ to bằng vậy, nuôi mãi cũng vẫn không lớn, liệu nó có vấn đề gì không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận