Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 121:

Chương 121:Chương 121:
Chương 121:
"Đậu Đậu! Deu do ba không tốt, là ba tự tay đưa con cho tên khốn nạn kial"
Con mèo sư tử dường như không hiểu chuyện gì xảy ra, nó nghiêng đầu ngơ ngác nhìn chủ nhân tự tát bản thân.
Tô Vân Thiều cảm thấy lúc này trên đầu con mèo sư tử dường như hiện lên một tràn dấu chấm hỏi: Đây là việc mà con người hay làm sao?!
Trần Tinh Nguyên cần thận từng li từng tí đi qua, nhưng khi cậu ấy tiến một bước, mèo sư tử lại lùi một bước, cứ thế duy trì một khoảng cách nhất định. "Đậu Đậu, con không nhận ra ba sao?"
Mèo sư tử: Nhìn chằm chằm...
"Ba là ba của con nè, là người nuôi con từ khi bé xíu đến lớn như bây giờ đó!"
Mèo sư tử: Nhìn chằm chằm...
Tô Vân Thiều: "..."
"Cậu biết tiếng mèo hay cậu nghĩ là mèo sẽ hiểu tiếng người?"
"Đậu Đậu rất thông minh, ngày nào nó cũng đưa em đi học, rồi đợi ở cửa ra vào chờ em di học về, em vừa về thì nó sẽ chạy tới cho em xoa nó, lúc em buôn, nó cũng sẽ chọc cho em vui vẻ..."
Trần Tinh Nguyên nói một tràng các hoạt động nuôi mèo hàng ngày như dọn phân và vuốt ve mèo của con sen.
Tô Vân Thiều cũng coi như hiểu ý của cậu ấy: Cậu ấy đơn phương cho rằng Đậu Đậu rất thông minh, có thể nghe hiểu tiếng người.
Cô vẫy tay với con mèo sư tử: "Lại đây nào."
Trần Tinh Nguyên: "Đậu Đậu sợ người lạ, hôm nay là lần đầu nó gặp chị, nó sẽ không cho chị ôm đâu."
Mèo sư tử đứng tại chỗ nhìn Tô Vân Thiều một hồi, sau đó nó đi tới, dùng cái mũi ngửi ngửi tay của cô, dường như đã xác định được cô không có ác ý, nên nó bắt đầu cúi xuống liếm liếm vào lòng bàn tay của cô.
Trần Tinh Nguyên: 山 "Vậy mà chị lại là người vạn mèo mê!"
Tô Vân Thiều: "..." Thì ra "vạn người mê" còn có cách biến tấu như này sao?!l
Cô bắt đắc dĩ làm dày luồng âm khí nhàn nhạt trên tay mình đến mức Trần Tinh Nguyên có thể nhìn thấy.
Mèo sư tử càng liếm càng vui vẻ hơn, cổ họng phát ra tiếng kêu vui vẻ: "Meo meo-"
Đã thế nó còn dùng cái đầu lông xù của mình cọ cọ vào mu bàn tay của Tô Vân Thiều thể hiện ý tốt và cảm ơn.
Ban đầu Trần Tinh Nguyên cũng không hiểu tại sao, cho đến khi trông thấy mèo sư tử ăn âm khí càng nhiều, vết thương trên người cũng dần ít đi thì đã hiểu.
"Đậu Đậu, ăn nhiều một chút! Cần thận, đừng để bị nghẹn."
Tô Vân Thiều: "..." Cậu cho rằng âm khí là thức ăn khô cho mèo à?
Cô cũng không rút tay lại, đút cho mèo sư tử ăn đến mức bụng căng tròn vo, nằm ngửa bụng lên bên chân cô.
Từ đầu đến chân Trần Tỉnh Nguyên đều đang tỏa ra hơi thở chua xót "Mèo nhà mình bị dụ dỗ mắt rồi hu hu!"
Tô Vân Thiều bắm đốt ngón tay: "Tớ đã phong ấn âm khí và sát khí của Đậu Đậu lại, cậu có thể ôm nó được rồi."
"Đậu Đậu!" Trần Tinh Nguyên không chút chan chừ lao tới ôm lầy mèo sư tử.
Ban đầu mèo sư tử còn giãy giụa, sau đó nó phát hiện mình không làm tổn thương đến chủ nhân thì vui vẻ liếm liếm cằm của cậu ấy giống như trước đây.
Đậu Đậu ôm lấy tay Trần Tinh Nguyên, không ngừng meo meo, giống như đang kế lại chuyện đã xảy ra lúc nó không ở cạnh chủ nhân.
Tô Vân Thiều không quấy ray bọn họ nữa, sau khi rời đi, cô dùng điện thoại gửi một tin nhắn: Ngày mai tớ sẽ đi tìm mấy bé mèo quỷ ở chỗ Chúc Dân Học, đến lúc đó sẽ đưa Đậu Đậu của cậu ởi đầu thai chung với mấy bé mèo ấy. Sau khi gửi xong thì cô thấy tin nhắn chưa đọc đến từ Bách Tinh Thần: Chuyện vòng tay huyết ngọc có cần tớ giúp không?
Tô Vân Thiều nhắn lại một câu: Cậu có thể âm thầm điều tra dì Hồng không?
Bách Tinh Thần nhắn lại: Được.
Sau đó Tô Vân Thiều lại gửi tin nhắn vào nhóm: Làm phiền mọi người một chuyện.
Tần Giản: Vân Thiều đừng khách sáo, có chuyện gì cứ nói.
Hứa Đôn: Chị Vân Thiều cứ việc phân phói
Cái Khiết: Có việc gì mà gọi là làm phiền?
Tô Vân Thiều: Gần đây có thể sẽ có một số lượng ít trang sức bằng ngọc có chất lượng cao, giá trị cao xuất hiện trong thị trường, sau khi thấy loại hàng như này thì lập tức chụp ảnh gửi cho tớ xác nhận.
Tô Vân Thiều: Tuyệt đối đừng tùy tiện chàm vào nó! Bùa bình an và bùa hộ mệnh không ngăn được đâu!
Tần Giản: Đậu mái Đáng sợ như vậy sao? Rốt cuộc là thứ gì thế?
Tần Sóc: Có gì nguy hiểm à? Cần bọn anh ra mặt hoặc kết hợp với bộ phận đặc biệt không?
Bách Tinh Thần: Cá nhân tớ có khuynh hướng trên thị trường đã có không ít.
Phó Diệp: Giống bên trên, cho nên có vấn đề gì sao?
Tô Vân Thiều: Ngọc có thể gánh được nguyên khí, cũng có thể gánh được âm khí và sát khí, ngọc có chất lượng càng tốt thì sẽ có tác dụng càng nhiều, những thứ đó là dùng để mượn vận. Bùa bình an và bùa hộ mệnh có thể bảo vệ bản thân mọi người an toàn, nhưng lại không ngăn được hành vi trộm cắp này đâu.
Bách Tinh Thần: Người bị mượn vận sẽ như thế nào?
Tần Giản: Từ giải ba biến thành chúc bạn may mắn lần sau?
Hứa Đôn: Mua mi ăn liền chỉ có gói gia vị?
Cái Khiết: Nhặt được tiền ven đường thì bị dính phải âm hôn? Lôi Sơ Mạn: Có chậu hoa từ trên trời rơi xuống?
Sợ bọn họ không coi trọng vấn đề này, Tô Vân Thiều nói ra tình huống nghiêm trọng nhất: Sẽ chết.
Trong nhóm lập tức yên lặng, không có động tĩnh.
Bách Tinh Thần gọi thẳng tới, vừa nghe máy đã nói: "Cậu đã hủy vòng tay kia chưa?”
Cậu ấy là người tỉnh táo và trầm tĩnh nhất trong số đám bạn cùng tuổi, Tô Vân Thiều cũng có thể nói nhiều hơn với cậu ấy: "Tạm thời không hủy được, tớ chỉ phong ấn lại thôi."
Bách Tinh Thần cũng không hỏi nhiều thêm, chỉ nói: "Tớ sẽ điều tra giúp cậu!” "Được, cảm..." Chữ ơn tiếp theo đã bị Tô Vân Thiều nuốt vào: "Sau khi mọi chuyện kết thúc tớ sẽ mời cậu ăn cơm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận