Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 664:

Chương 664:Chương 664:
Chương 664:
Trước khi kết giới của Ngân Sương bị dỡ bỏ, những hồn phách đó đã đầu thai vào chó mèo trong thôn hoặc thú dữ trên núi, xét ở một góc độ nào đó, đây cũng được coi là sự trừng phạt cho những việc làm xấu xa của họ.
Sau khi kết giới được dỡ bỏ, tình trạng này vẫn tiếp diễn, cho đến khi vòng tay mượn vận và thẻ gỗ đổi mệnh xuất hiện thì tỷ lệ sinh sản mới tăng lên, hầu hết những người dân trong thôn kia lại được đầu thai làm người.
Thời gian hai thứ kia thực sự bắt đầu được sử dụng là cách đây khoảng bảy mươi năm, từ khoảng ba thế hệ trước.
Ngoài ra, chất lượng của hai thứ này cũng không tốt, chúng là đồ dùng một lần, người không hiểu sẽ không sử dụng được vòng tay mượn vận và thể gỗ đổi mệnh được, vì vậy tình hình cũng không nghiêm trọng như những suy đoán ban đầu của Tô Vân Thiều, rằng người dân trong thôn Vân truyền bá vòng tay mượn vận và thẻ gỗ đổi mệnh ra khắp nơi.
Sau khi nghe Diêm Vương giải thích xong, cả Tô Vân Thiều và Tô Húc Dương đều thở phào nhẹ nhõm, may man thật.
Điều này có thể được coi là cách kiểm soát tai ương ở thôn Vân, khiến nó chỉ hoạt động được trong một phạm vi nhất định. Sau hơn một tiếng lái xe, họ đã đến vị trí hiển thị trên định vị: đó là một ngọn núi rất hiểm trở.
Tô Vân Thiều và Diêm Vương cùng nhau xuống xe, Tô Húc Dương cũng bước xuống khỏi ghế lái, nhưng nhìn từ trên xuống dưới cũng không thấy con đại bàng vàng và báo tuyết đâu.
"Chúng đi đâu cả rồi?"
Tô Vân Thiều: "Anh tìm thử trên điện thoại trước đi."
Cô vừa dứt lời thì một tiếng súng vang lên, sau đó là một loạt tiếng súng vang lên tiếp nối.
"Anh, mau lấy bùa bình an, bùa ngọc, và cả bùa kim cương ra để tự bảo vệ mình đi." Để Tô Húc Dương ở yên một chỗ, nếu gặp phải những kẻ săn trộm khác thì anh ấy sẽ càng thảm hơn.
Tô Vân Thiều không lên xe mà quay người bỏ chạy, chạy hơn trăm mét mới nghe thấy âm thanh vọng lại.
Đồng hành cùng với Tô Vân Thiều còn cả Diêm Vương, anh còn chạy nhanh hơn cả cô nữa.
"AI" Tô Húc Dương phản ứng lại, vội vàng chạm vào một số vị trí trên cơ thể, sau khi chắc chắn rằng đồ vẫn còn ở đó, anh ấy mới tự tin chạy đi.
"Được rời, để em trông xe cho." Nhu Mễ nhảy lên nóc xe cắm trại, đứng đó nhìn họ rời đi với vẻ mặt buồn bực.
Thực ra nó cũng rất muốn đuổi theo, nhưng chân nó ngắn quá, chạy không nhanh bằng Tô Húc Dương, sợ đến khi đuổi kịp tới thì Tô Vân Thiều và Diêm Vương đã tóm gọn được lũ săn trộm rồi, hơn nữa chỉ cần nghĩ tới việc phải chạy nhảy thôi đã khiến nó thấy mệt rồi.
Tô Vân Thiều chạy càng lúc càng nhanh, từ xa đã nhìn thấy may chiếc ô tô đậu dưới chân núi, có bốn người đứng trên sườn núi vây thành hình bán nguyệt, trên tay mỗi người đó đều cầm một khẩu súng, sau lưng họ đeo thêm một khẩu súng khác.
Bao nhiêu năm qua Hoa Quốc đã ban hành lệnh cắm sử dụng súng, vì vậy chỉ cần liếc mắt nhìn qua cũng nhận ra bốn kẻ này chính là bọn săn trộm rồi.
Bao quanh những kẻ săn trộm là những con báo tuyết lớn nhỏ khác nhau, khoảng hai mươi con, con báo tuyết đứng đầu là con lớn nhất, nó có đôi mắt sắc bén, đầu hơi cúi xuống, dùng âm thanh gầm gừ trong cổ họng để đe dọa những kẻ săn trộm, còn những con báo tuyết phía sau đang rút lui dần dân.
Nhưng mà phía sau lưng chúng là nơi đất dốc, lại mềm, diện tích cũng không lớn, đàn báo tuyết này căn bản đã không còn được lui nữa rồi.
Một con đại bàng vàng bay lượn trên bầu trời, thỉnh thoảng ngoạm cục đá hoặc cành cây thả xuống vị trí của những kẻ săn trộm, thủ đoạn tấn công ít ỏi đến đáng thương.
Bởi vì không thành thạo mấy phương pháp tấn công, nó không thể chọi được bất cứ ai, cùng lắm chỉ có thể gây ra một số xáo trộn nhỏ.
Tô Vân Thiều chẳng có thời gian để than trách Kim Trường Không đã thành thiếu niên mà vẫn chẳng có bắt cứ năng lực đặc biệt nào, bởi một cuộc di săn mới đã bắt đầu.
Một trong những kẻ săn trộm hét lớn: "Các anh em, cứ thế này thì quá nhàm chán rồi. Hay chúng ta thi xem ai sẽ săn được nhiều báo tuyết nhất, ai săn ít nhất sẽ phải mời cả đám đi ăn tối!"
“Thi đi” "Thêm một mục nữa, ai bắt được con đại bàng kia, người đó sẽ được một ngàn tệ.”
"Tôi cược hai ngàn!”
Bốn tên săn trộm không để ý đến đàn báo tuyết bị bọn chúng bao vây không còn chỗ chạy trốn, chúng giương súng nhắm ngay vào Kim Trường Không đang bay trên trời.
Báo tuyết đầu đàn thấy vậy thì con ngươi co rụt lại, nó gầm lên vang trời: "Grừ ——* Mặc kệ chúng tôi, cậu mau chạy dil
Kim Trường Không có dự cảm không tốt, nhưng nó đang bay trên trời không thể dễ dàng bị tấn công như vậy được, nếu bây giờ nó bỏ đi mà không ngăn bọn săn trộm lại, đàn báo tuyết này sẽ ra sao, khả năng lớn là chúng sẽ bị giết sạch.
Không được, phải cố gắng thêm một lúc, nó đã nhìn thấy Tô Vân Thieu đang chạy tới đây rồi.
Kim Trường Không không bỏ chạy, nó bay càng lúc càng nhanh, ngửa cổ phát ra tiếng đại bàng kêu: "Chi —— "
Những kẻ săn trộm nhắm mũi súng vào con đại bàng vàng đang bay trên bầu trời, khi cò súng sắp được bóp, tính mạng của Kim Trường Không được quyết định vào chính lúc này.
Tô Vân Thiều cảm thấy có lẽ do mình chạy quá nhanh, khiến hệ hô hấp chịu không nỗi, nếu không tại sao cô mới chạy có mấy cây số đã như bị hụt hơi, không tài nào hít thở nổi thế này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận