Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 419:

Chương 419:Chương 419:
Chuong 419:
Thế giới bên ngoài không chỉ có những tên cặn bã của Huyền môn lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào họ, mà còn có cả những người không biết giới hạn luôn muốn hãm hại họ, nếu không trang bị cho họ đến tận răng, Tô Vân Thiều thật sự không yên tâm nỗi.
Nếu có một ngày, bởi vì cô không phòng bị cẩn thận mà khiến cho người thân hay các bạn nhỏ của mình bị người ta lợi dụng để chèn ép cô, nhất định cô sẽ tức chết.
Nghĩ như vậy, Tô Vân Thiều không kìm được lại thức suốt đêm.
Buổi sáng cô lại thức dậy ngồi thiền, tắm nước nóng, thay quần áo, cả người lại tràn đầy năng lượng, không có Tô Húc Dương chuyên gia nắm thóp cô ở đây, người khác hoàn toàn không thể phát hiện ra.
Hệ thống ngồi cùng bọn Nguyễn Mai xem phim thần tượng thâu đêm, khi biết được chuyện này thì rất cảm kích, nó đau lòng mà kể lại cho Tô Y Y: 【 Ký chủ, hôm qua chị gái lại thức cả đêm để làm vòng hạt gỗ. ]
Tô Y Y im lặng hai giây, nói: "Thống thống, lần này chúng ta cùng nhau tích cóp điểm tích lũy để mua dung dịch chữa trị cho chị gái đi."
Hệ thống rất vui vẻ: 【 Được nha được nha, Thống thống sẽ đốc thúc cô! ]
Cả nhà ngồi ăn sáng cùng dì Hồng và Trác Kinh Luân, ăn xong, Tô Vân Thiều và Tô Y Y lập tức được ba Tô đưa di học.
Hai chị em dắt tay nhau, vừa mới đi ra đến cửa lớn, đã nghe thấy tiếng hét kinh ngạc của Tô Y Y: "Trời ạ, Nhu Mễ!"
Cô ấy lo lắng tình yêu chó sẽ khiến mình bị mù mặt mèo, vội vàng kéo ống tay áo của Tô Vân Thiều,"Chị, chị xem xem, đó có phải là Nhu Mễ của chị không?"
Tô Vân Thiều nhìn theo hướng ngón tay cô ấy chỉ, bên ngoài rào tre trước cổng lớn của biệt thự có một con mèo trắng lớn bằng lòng bàn tay đang ngồi xốm, bé xíu xiu, nhìn vừa đáng thương lại đáng yêu, khiến người ta rất muốn ôm nó vào ngực mà vuốt ve.
Đặc biệt nhát vẫn là đôi mắt một vàng một bạc kia, vừa nhìn đã biết nó là một con mèo có phả hệ hẳn hoi. ( mèo có lai lịch, lý lịch đàng hoàng )
Thấy cô nhìn qua, con mèo kia nhắc nửa người lên, một chân gác lên trên hàng rào, để lộ miếng đệm chân hồng hào mềm mại, cái miệng nhỏ khẽ nhếch lên, kêu lên những tiếng kêu yếu ớt: "Meo meo."
Tô Vân Thiều: "..." Bảo sao cả sáng nay mí mắt của cô cứ giật giật suốt, hoá ra là có mèo ngồi chờ ở đây!
"Kia, cái kia..." Tô Y Y xấu hỗ mà nuốt nước miếng một cái, trong mắt tỏa ra ánh sáng lấp lánh, đôi tay làm ra động tác đòi bế,"Chị, chị nói xem Nhu Mễ đã tới rồi, vậy có phải giống như em đang nghĩ, Viên Viên cũng tới rồi hay không?”
Ba Tô vừa đánh xe ra, vừa lúc nghe thấy Tô Y Y đang nói cái gì mà gạo nếp tròn tròn ( Nhu Mễ có nghĩa là gạo nếp, Viên Viên có nghĩa là tròn tròn ), không kìm được mà hạ cửa số chỗ lái xuống, hỏi: "Các con muốn ăn bánh trôi gạo nếp à?"
Tô Y Y: "..." Con cảm thấy nếu ba mà dám ăn loại bánh trôi gạo nếp này thì có thể phải ngồi tù đến lúc sông cạn đá mòn đấy.
Cô ấy cũng biết ba Tô đã gia nhập vào đội ngũ huyền học, là người trong cuộc cả, không sợ bị lộ ra sơ hở, cúi người qua cửa sổ, cười xấu xa, nói: "Lúc ở thôn Nguyện chị có nuôi hai con yêu nhỏ, một con tên là Nhu Mễ, một con tên Viên Viên, hôm nay Nhu Mễ đã tìm tới tận đây rồi."
Ba Tô chợt hiểu ra, ông nhìn theo hướng Tô Y Y chỉ, lập tức phát hiện ra một con mèo con có giá trị nhan sắc rất cao, trên mặt không khỏi lộ ra một nụ cười mà ai mê thú có lông của hiểu được.
Ông ấy ho khan hai tiếng, cố gắng nghiêm túc hơn một chút, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi con mèo trằng nhỏ kia, thuận miệng hỏi một câu: "Mèo trắng cả người trắng như tuyết nên gọi là Nhu Mễ, vậy Viên Viên có phải là một con mèo tròn vo không?”
"Nếu ba muốn gọi là mèo, vậy cứ cho nó là mèo đi, nhưng mà không phải thể lý giải theo nghĩa mèo bình thường được." Sắc mặt của Tô Y Y trở nên tinh ranh, hình như gấu trúc thuộc họ gấu nhỉ, cô ấy vội che miệng mình lại, cố gắng nói thầm thật nhỏ bên tai ba Tô,"Là một con gấu trúc."
Ba Tô:2?I
Người cha già khiếp sợ ngã ngửa ra sau, nhìn Tô Y Y hồn nhiên như không biết mình đã nói ra bí mật to lớn gì, ông dùng ánh mắt dò hỏi: Y Y, chị con sẽ không nổi giận chứ?
Tô Y Y xua tay: Không có cách nào khác, chị con đã làm rất tốt rôi! Ba Tô hít một hơi thật sâu, che lại trái tim đang đập mãnh liệt không biết là do kinh sợ hay là do bị kích động nữa, sợ hãi mà nhìn Tô Vân Thiều: Vân Vân, chắc con không to gan lớn mật như vậy đâu, phải không?"
Tô Vân Thiều: "..."
Lúc này cô mới mở miệng giải thích với cha già của mình "Cả hai con vật này thực sự không phải do con nuôi, chúng chỉ ngẫu nhiên đến nhà con làm khách, ăn gà, ăn đào thôi” liệu còn kịp không?
Thật hết cách, tới thì cũng tới rồi, cô còn có thể đuổi Nhu Mễ đi sao?
Tô Vân Thiều mở cổng ra "Vào di
"Meo meol" Con mèo nhỏ màu trắng vui vẻ khoa tay múa chân, thể hiện một bài võ meo meo, tiện thể khoe luôn dáng vẻ và bộ lông mượt mà tuyệt đẹp của mình.
Sau khi vào cửa hình như nó đã biết ai là chủ nhà, nên quay về phía ba Tô cúi đầu khom lưng, cười cười lấy lòng: "Meo meo."
Ba Tô :HI
Người cha già nhìn con mèo trắng nhỏ xinh xắn đáng yêu này mà trái tim rung động,"Yêu quái bây giờ đều đáng yêu như vậy sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận