Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 748:

Chương 748:Chương 748:
Chương 748:
Tô Vân Thiều nói: "Trận pháp và phong an ở đây đã che phủ hoàn toàn thôn Cổ và thung lũng, tôi nghĩ nó có tác dụng nhất định trong việc ngăn cản Thiên Đạo dò xét và cảm nhận nơi này. Vậy trước tiên chúng ta phải nghĩ biện pháp phá hỏng trận pháp và phong an đã, sau đó thả khí độc ra cho Thiên Đạo cảm nhận được rồi mới dẫn sắm sét tới."
Có khả năng Thiên Đạo đang bị yếu thế, nếu không tại sao trần gian có nhiều lệ quỷ như thế, có người làm ra chuyện ác độc như vậy mà lại có thể giấu diem được tai mắt của Thiên Đạo cơ chứ?
Nếu Thiên Đạo khó có thể cảm nhận được chuyện ác vô số của trần gian, vậy cô sẽ hỗ trợ một chút.
Thiện Nhi áo đỏ dẫn sắm sét tới bổ cũng tốt, trăm ngàn người dân của thôn Cổ cầu nguyện rồi mời được sắm sét tới cũng được, nếu cả hai đều không thể dẫn sắm sét tới, cho dù cô có mạo hiểm bại lộ thân phận của mình cũng phải làm việc này.
Đào Yêu có thể tạo ra huyễn cảnh để hỗ trợ che giấu, Tô Vân Thiều chỉ cần khi Thiện Nhi áo đỏ và người dân trong thôn Cổ cầu nguyện dẫn sắm sét tới rồi sử dụng bùa sét trời thì có thể khiến sắm sét bổ xuống trông giống như là Thiên Đạo đang tự mình xuống trần gian. Tối hôm đó, trưởng thôn triệu tập toàn bộ người dân trong thôn Cổ lại để tổ chức một buổi tổng động viên.
Đầu tiên trưởng thôn kể lễ thảm thiết một đợt, sau đó khóc lóc nói mọi người trong thôn Cổ này đã phải sống khó khăn thế nào trong nhiều năm qua. Sau đó trưởng thôn nói những thông tin mà nhóm người Tô Vân Thiều đã nói với ông ấy trước đó, theo cách dễ hiểu với người dân trong thôn:
"Mọi người ơi, chắc là ai ai cũng đã biết mục tiêu thời gian gần đây của người dân trong thôn rồi nhỉ. Vì để có thể nhanh chóng giải quyết khí độc đã tồn tại hơn bốn trăm năm và tai họa cổ xưa kia, tôi hy vọng mọi người có thể dốc toàn lực ủng hộ, đừng de bắt kỳ ai tụt lại phía sau. Tôi đã lớn tuổi như vậy rồi, cũng muốn cùng vợ con mình ra ngoài khám phá, mở mang tầm mắt một lần, không để cuộc sống có gì tiếc nuối, chẳng lẽ mọi người không muốn như vậy sao?"
"Muốn!"
"Các hương thân phụ lão, những bước quan trọng thì đều do chín Đại sư Huyền môn làm cho chúng ta, chúng ta chỉ cần chuẩn bị đầy đủ tất cả rồi vào ngày hôm đó, chúng ta quỳ trên mặt đất, thành kính hướng lên trời cầu nguyện, sau đó hô to khẩu hiệu cùng tôi, tôi nói một câu, mọi người cùng nhau hô một câu là được. Mọi người có thể làm được không?"
"Được!"
Tối nay, toàn bộ người dân trong thôn Cổ đều mơ tới cuộc sống tự do bên ngoài thôn.
Bọn họ có thể đi ra thế giới bên ngoài, tùy tiện vui chơi giải trí, đi bar, khiêu vũ, tới nhà bạn ngủ lại, không cần thỉnh thoảng lại phải xem giờ rồi lại lo lắng nếu về trễ sẽ bị khế ước và cổ trùng ảnh hưởng nữa.
Bọn họ có thể giống như những người bình thường khác: Kết bạn, yêu đương, thoải mái mời người yêu và bạn bè về nhà mà không phải ấp úng không dám nói rõ quê quán mình ở đâu, rồi bị người yêu và bạn bè cho rằng bọn họ xem thường quê quán mình tới mức độ nào thì mới như thế.
Cuộc sống trong mơ quá mức tuyệt vời, tuyệt vời tới nỗi tất cả bọn họ đều nhịn không được mà cười thành tiếng.
Ở bên ngoài, Tô Vân Thiều lo lắng nhìn Thiện Nhi: "Thiện Nhị, em thật sự có thể chống đỡ phạm vi nhập mộng lớn như thế sao? Có thể làm từ từ cũng được, không cần miễn cưỡng."
Dưới ánh trăng lành lạnh, sắc mặt Thiện Nhi hơi trắng bệch nhưng vẫn cắn răng cố gắng.
"Em có thể, đêm nay mở đại hội động viên, sau khi mọi người quay về rồi nằm mơ thì có thể nói rằng bản thân bọn họ đang mơ ước cuộc sống như thế, nhưng để qua ngày mai hay ngày mốt thì không đạt được hiệu quả như vậy nữa."
Tô Vân Thiều biết Thiện Nhi muốn giúp mọi việc thuận lợi hơn, để giúp Thiện Nhi áo đỏ ít bị chịu tội đi nên cô cũng không khuyên nhủ cô ấy nữa.
"Có lên, nếu không thể kiên trì được thì dừng lại."
"Dạ, em hiểu rồi." Thiện Nhi ngoài miệng đồng ý nhưng trong lòng lại nghĩ: Trừ khi em ngắt đi, chứ nếu không, em vẫn sẽ kiên trì tới cùng!
Thêm một người thì sẽ thêm một phần sức mạnh, trong thân tâm của người trong thôn càng hy vọng kết thúc mối họa cổ xưa này thì càng tăng khả năng nguyện vọng của họ sẽ được thiên tử thấu hiểu và dẫn sét trời tới. Vì thế, nhất định phải kích thích mong muốn và ý chí mãnh liệt phải rời khỏi thôn Cổ của bọn họ, giấc mơ đêm nay lại càng trở nên quan trọng hơn!
Tô Vân Thiều lui về sau mấy bước, đi tới bên cạnh Thiện Nhị áo đỏ, cùng cô ấy nhìn Thiện Nhi đang triển khai pháp thuật ở bên kia.
"Nhìn em gái cố gắng như thế, cô có suy nghĩ gì không?"
"Tôi có thể có ý kiến gì?"
"Cô có muốn sống tiếp không?"
Thiện Nhi áo đỏ: "... Tôi không rõ cô đang nói tới cái gì.”
"Nếu cô thật sự không hiểu rõ thì sẽ không khựng lại, càng sẽ không né tránh vấn đề của tôi." Từ khi mới gặp nhau, Tô Van Thiều đã để ý ánh mắt trống rỗng của Thiện Nhi áo đỏ.
Ánh mắt không có chút lưu luyến nào với trần gian, không biết vì sao bản thân mình còn sống của cô ấy khiến Tô Vân Thiều chỉ liec qua đã ghi tac trong lòng, không cách nào quên được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận