Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 129:

Chương 129:Chương 129:
Chuong 129:
Tần Giản là người thứ nhất từ bỏ suy nghĩ: "Khi gặp chuyện gì đó cần quyết định có vô vi hay không, thật ra bản thân đã lựa chọn rồi. Tớ nghĩ không thông, cứ làm theo những gì mình muốn thôi."
Lôi Sơ Mạn cũng lựa chọn từ bỏ: "Nếu là tớ, tớ sẽ không lựa chọn được như Vân Thiều đâu, mà tớ không phải là Vân Thiều nên sẽ không sầu não vì chuyện này nữa.”
Triệu Tình Họa thì coi trọng kết quả: "Chú dì muốn tìm Vân Thiều nên đã cố gắng, cậu cũng muốn cả nhà đoàn tụ, kết quả viên mãn là được rồi." Mấy cái vô vi, thuận theo tự nhiên gì đó quá phiền phức, cô ấy không nghĩ nữa.
Trong nhóm bạn chỉ có Bách Tinh Thần là hiểu rõ ý nghĩ của Tô Vân Thiều nhát.
Cậu ấy cảm thấy lời này nói trước mặt Tô Y Y không thích hợp bèn lén nhắn tin.
Bách Tinh Thần: Có phải cậu lo lắng cậu đến nhà tìm, có thể nhà họ Tô vốn không biết chuyện con gái bị ôm nhằm, mà cậu nói ra thân phận thật sự sẽ khiến cuộc sống ban đầu của bọn họ trở nên rối loạn, vì vậy mãi đến khi chú dì đến tìm cậu để bày tỏ thái độ rõ ràng, sau đó cậu mới quay về với bọn họ, đúng không?
Tô Vân Thiều móc điện thoại di động ra nhìn, cười cười.
Tô Vân Thiều: Suyt.
Bách Tinh Thần: Tớ sẽ giữ bí mật.
Tô Vân Thiều: Cậu có biết lời đồn thiên kim thật giả của nhà họ Tô từ đâu mà ra không?
Bách Tinh Thần: Không rõ lắm, hình như là tự nhiên có thì phải...
Bách Tinh Thần bỗng ý thức được gì đó: Tớ sẽ điều tra giúp cậu!
Tô Y Y sinh sống ở nhà họ Tô gần mười bảy năm, năm nào cũng kiểm tra sức khoẻ, không bỏ lần nào, nếu nhóm máu không trùng thì ba mẹ Tô sớm đã biết cô ấy không phải là con gái ruột.
Với kỹ thuật bây giờ, nếu muốn kiểm tra xem có phải con gái ruột hay không thì cứ đi làm giám định DNA cho nhanh, nhưng ai lại tự nhiên đi giám định DNA làm gì? Vậy chẳng phải là không tin tưởng vợ, nghi ngờ vợ mình ngoại tình Sao.
Người nhà cũng không bị bệnh nặng gì cần ghép tạng, vì vậy làm giám định DNA sau mười bảy năm thì cũng hơi lạ đấy.
Tô Vân Thiều: Lại nợ cậu một bữa cơm nữa rồi.
Bách Tinh Thần: Có thể đổi thành tượng điêu khắc hoặc là ngọc của cậu.
Tô Vân Thiều: Được.
Khi ba mẹ Tô tìm đến nhà, nói năm đó cô và Tô Y Y bị nhân viên yte so suat 6m nham.
Nhà họ Tô không thiếu tiền, không tin vào huyền học, ba mẹ Tô vừa áy náy lại vừa thật thà, khó khăn lắm mới tìm được Tô Vân Thieu về nên cho cô muốn gì được đó, trong nhà không có ai cần được hiến tạng nên Tô Vân Thiều đã tin cách nói này.
Dù sao thì mười bảy năm trước hệ thống chữa bệnh cũng chưa hoàn thiện, xảy ra sai lâm như vậy thì cũng có thể hiểu được.
Còn như bây giờ lại ở đâu ra một người như dì Hồng, để phòng ngừa vạn nhất, nên điêu tra một chút vẫn hơn.
Sau bữa trưa, Tô Vân Thiều hẹn Tô Y Y đến rừng cây nhỏ tản bộ. Tô Y Y cũng không để ý thời tiết tháng sáu có nóng hay không, cô ấy mua hai ly kem, mời chị gái một ly, hi ha hí hửng bước ởi. Mãi đến khi hai chị em đi tới dưới gốc cây to hóng gió mới bắt đầu nói chuyện.
Tô Vân Thiều hỏi: "Y Y, sao ba mẹ lại tự nhiên biết em không phải là con ruột của họ vậy?”
Nếu là một người nhạy cảm, suy nghĩ tinh tế thì không thể hỏi vấn đề này với cách nói như vậy được.
Nhưng ở trong lòng Tô Y Y, quan hệ của hai chị em họ rất tốt, hơn nữa cô ấy rất thương Tô Vân Thiều đã phải chịu những gian khổ đó thay cô ấy nên cảm thấy không có gì là không thể nói. "Cụ thể là tại sao thì em cũng không rõ, đột ngột lắm, tự dưng có một hôm ba mẹ đưa kết quả giám định DNA cho em xem. Sau đó ba mẹ và anh trai kêu người ởi điều tra chuyện năm đó là như thế nào, rồi chị đã đi đâu, cuối cùng thì ba mẹ đi đón chị về."
Tô Vân Thiều: "..."
Cô bỗng thấy nhớ Tần Giản, Hứa Đôn thích kể chuyện hay thêm mắm dặm muối quá, ít nhất cũng sẽ không ngắn gọn đến vậy.
Nói hết một lượt mà không có chút dữ liệu nào dùng được.
Hệ thống nghe vậy cũng lo lắng: Kí chủ, chuyện quan trọng như vậy, sao kí chủ lại không biết một chút gì được chứ? Tô Y Y đang liếm kem đột ngột dừng lại, sau đó cô ấy phát hiện chị gái về nhà hơn một tháng trời mới hỏi cái này, chắc chắn là có vấn đề gì đó.
Cô ấy hơi do dự, nói ra chuyện ngay cả ba mẹ Tô cũng chưa từng biết đến: "Thật ra từ rất lâu trước đó em đã có suy nghĩ có lẽ em không phải là con ruột của ba mẹ rồi."
Tô Vân Thiều: ?3?
Hệ thống: ???
Tô Y Y nói: "Mắt mũi của anh trai giống ba, miệng thì giống mẹ, người ta vừa nhìn một cái là đã biết ngay anh ấy là con ruột. Còn em thì không giống ba mẹ mà lại giống cậu với ông bà nội... Sau khi biết được em không phải là con ruột của ba mẹ, em có cảm giác: "à, cuối cùng cũng đến rồi."
Tô Y Y nhún vai, không có vẻ gì là khổ sở hay buồn bã: "Vốn dĩ em còn tưởng rằng hai chúng ta ai sẽ về nhà nấy, nhưng sau đó..."
Ba mẹ Tô dày công nuôi dưỡng và dạy dỗ Tô Y Y mười bảy năm như con gái ruột, tốn nhiều tâm sức như vậy nên vẫn có tình cảm sâu đậm, cho dù Tô Y Y không phải là ruột thịt thì họ cũng không nỡ để cô ấy đi.
Huống chi ba mẹ ruột của Tô Y Y đã qua đời, bên nhà đó cũng không còn người thân họ hàng, đưa một đứa trẻ đang ở tuổi vị thành niên về đó rồi phải làm sao đây?
Bốn người nhà họ Tô nhiều lần mở cuộc họp gia đình, cuối cùng quyết định nuôi luôn cả hai đứa con gái, chỉ là Tô Vân Thiều không ở nhà họ Tô mười bảy năm, phải chịu nhiều khổ sở ở bên ngoài nên ba mẹ Tô muốn cưng chiều cô hơn một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận