Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 476:

Chương 476:Chương 476:
Chuong 476:
Cậu ay không cảm thấy Tô Van Thiều đang ngấp nghé nhan sắc của mình, nhưng chẳng phải vấn đề này nghiêm trọng hơn sao?
"Vân Thiều, cậu muốn tớ chết trẻ, không, cậu muốn tớ chết yêu để làm quỷ sai cho cậu sao? Tuy nhân gian hơi loạn, nhưng về mặt tổng thể thì vẫn rất tốt, tớ không muốn trở thành một sự tồn tại khác sớm như vậy đâu."
"Được rồi, đừng ra vẻ nữa." Tô Vân Thiều cắt ngang cuộc "tự biên tự diễn" của chàng diễn viên trẻ: "Ấn đường của cậu đột nhiên biến thành màu đen nên cậu ở bên cạnh tớ sẽ an toàn hơn.”
"Vấn đề là: Sau khi Diêm Vương biết được chuyện này thì tớ sẽ càng không an toàn!" Ngọc Bạch Y phàn nàn: "Điều thê thảm nhất vốn dĩ là chết, nhưng sau khi Diêm Vương biết được thì hồn phách của tớ sẽ phải đi du lịch một chuyến đến mười tám tầng Địa Ngục mắt."
Tô Vân Thiều: "..."
"Tớ cảm thấy cậu có thành kiến với Diêm Vương, anh ấy không phải loại người công tư không phân minh.”
Ngọc Bạch Y thuận miệng trả lời: "Anh ta sẽ không phải là con người khi anh ta trở nên công tư không phân minhi"
Tô Vân Thiều ngẫm lại số lần Diêm Vương xuất hiện trước mặt những người bạn của mình cho đến nay, cô không hề cảm thấy Diêm Vương đã thể hiện khía cạnh hung dữ, cho nên... Có phải đây là hình ảnh do bộ lọc độc ác tàn nhẫn của chính thân phận Diêm Vương mang đến cho Lâu Cảnh không?
Cô nghĩ đến chuyện thỉnh thoảng Diêm Vương sẽ trốn việc để đến tìm cô, anh ta ném hết mọi công việc cho Bạch Vô Thường xử lý, thế là Tô Vân Thiều không còn niềm tin để nói giúp anh ta nữa.
Thôi kệ, công tư không phân minh thì không phân minh: thôi, cũng không có ảnh hưởng gì.
"Cho nên đêm nay cậu không định ở lại sao? Sau khi tỉnh dậy mà thấy mình du lịch sông Tam Do* một chuyến vẫn không thành vấn đề à?"
() Sông Tam Đồ (Tam Đồ xuyên): theo truyền thuyết, sông Tam Đồ là đường ranh giới giữa sự sống và cái chết.
Ngọc Bạch Y: ”...” Tại sao một người chưa thành niên như cậu ấy phải gánh chịu nhiều thứ sớm như vậy? Cuộc sống này sao mà khó khăn quá dil
Sau khi suy nghĩ một lúc lâu thì cậu ấy đau khổ quyết định: "Tớ sẽ ở lại."
Suy cho cùng, nếu Diêm Vương muốn ra tay với cậu ấy thì vẫn còn Tô Vân Thiều ở đây ngăn cản hắn. Nếu những kẻ địch chưa xác định muốn ra tay với cậu ấy thì không chắc Tô Vân Thiều có thể kịp thời chạy tới cứu cậu ấy.
"Tô Vân Thiều, em đói bụng.” Vân Đình rớt xuống một cái uych, một con trăn vàng nhỏ bé ngắn cũn nằm bẹp ở đó không nhúc nhích.
Tô Vân Thiều nhìn Vân Tiêu đang nằm yên lặng trên cổ tay mình: "Vân Tiêu có đói không?”
Vân Tiêu gật đầu: "Dạ đói."
Nó đói đến mức tiếng trả lời vô cùng nhỏ nhẹ và yếu ớt.
Tô Vân Thiều: "Tụi em thường ăn những gì?”
Vân Tiêu: "Tu em cái gì cũng ăn.”
Vân Đình: "Tụi tôi thích ăn thịt, thỉnh thoảng cũng sẽ ăn chay, thậm chí mẹ tụi tôi còn hay nấu đồ ăn chín cho hai đứa ăn nên tụi tôi không kén chọn. Nếu chị không muốn chạy ra ngoài thì tụi tôi cũng có thể tự ra ngoài bắt chuột và côn trùng để ăn."
"Tụi em đều là yêu, chẳng lẽ không thể ăn những món bình thường chút sao?” Ngọc Bạch Y cau chặt mày, nhất là giọng nói nghe như một đứa trẻ của Vân Tiêu, cậu ấy thực sự không thể nào chấp nhận được việc để trẻ con đi bắt chuột và côn trùng để ăn.
"Vân Thiều, tớ gọi phục vụ khách sạn đến nhé?"
Tô Vân Thiều: "Được."
Ban đầu Ngọc Bạch Y định gọi điện thoại cho quây lễ tân để đặt thức ăn luôn, nhưng sau khi suy nghĩ lại thì cậu ấy quyết định hỏi các nhân viên trong đoàn làm phim xem khách sạn có những món ngon gì trước khi quyết định gọi món.
Nhưng kết quả nhận được lại rất không may, nhân viên nói đồ ăn trong khách sạn không ngon nên họ đều ăn uống ở bên ngoài, họ thậm chí còn rất nhiệt tình giới thiệu một số chỗ mà hầu hết mọi người đều thấy ngon.
Đưa Vân Tiêu và Vân Đình ra ngoài ăn cơm thì bat tiện lắm, thế là Ngọc Bạch Y ghi lại những nhà hàng được đánh giá tốt, sau đó đặt món trên phần mềm giao hàng.
"Vân Tiêu, Vân Đình, sức ăn của tụi em như thế nào? Anh có nên đặt nhiều món hơn không?"
Vân Tiêu: "Có thể, ăn được, rất nhiều."
Vân Đình: "Tụi tôi ăn một lần có thể no máy ngày liền, anh cứ mua đi, tôi có tiền."
Ngọc Bạch Y không quan tâm đến câu nói "Tôi có tiền" kia, chúng sống trong một hang núi hẻo lánh như vậy thì có thể có bao nhiêu tiền chứ?
"Vậy anh sẽ mua tất cả những gì họ cho là ngon, anh và Vân Thiều sẽ ăn cùng với tụi em, nếu không đủ thì có thể mua thêm."
Ngọc Bạch Y ấn tách tách vào giỏ hàng, thêm vào hết rồi thanh toán, cậu ấy mắt khoảng vài phút để làm việc này. Sau khi đặt món xong, Ngọc Bạch Y đặt điện thoại di động xuống thì thấy con trăn vàng to bằng cánh tay chui vào chiếc túi lớn do Tô Vân Thiều mang đến, sau đó nó từ trong đó lấy ra một viên sapphire to bằng đồng xu.
Vân Đình trườn lên ghế sofa, đặt viên sapphire đó lên điện thoại di động của Ngọc Bạch Y: "Trả tiền."
Ngọc Bạch Y: "..."
Cậu ấy ngơ ngác quay lại nhìn Tô Vân Thiều, chân thành hỏi: "Chắc sẽ không như những gì tớ nghĩ chứ?"
Tô Vân Thiều mỉm cười gật đầu: "Xin lỗi, đó thực sự như những gì cậu nghĩ, chiếc túi đó là tất cả tài sản của Vân Tiêu và Vân Đình, trong đó toàn là ngọc và đá quý, hai em ấy thật sự rất giàu đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận