Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 622:

Chương 622:Chương 622:
Chuong 622:
Hoa Tử: 【 Em gái Van Thiều, mắt liên lạc với Hải Tử rồi! ]
Hoa Tử: [ Hơn nửa tháng trước Hải Từ đã đăng một bài trên vòng bạn bè rồi biến mắt tăm, đó là ân ý anh ấy muốn đi xuống mộ, bọn họ đi một lần xuống mộ hết dăm ba ngày là chuyện bình thường, nhưng đến mười ngày nửa tháng thì thực sự lâu quá rồi! Khi xuống mộ cần rất nhiều dụng cụ, mang vác quá nặng cũng bất tiện, anh ấy không thể mang nhiều đồ ăn nước uống như vậy xuống được! 】
Hoa Tử: [Em gái, chị gửi sinh thần bát tự của anh ấy cho em, em tính giúp chị xem anh ấy có còn sống hay không? Chị đã mơ thấy anh ấy bị mắc kẹt bên trong mộ và không thể thoát ra được. ]
Hoa Tử: [ Em gái, sao chị không thể gọi cho em được? Xảy ra chuyện gì rồi sao? Em không bị sao chứ? Nhìn thấy tin nhắn của chị có thể trả lời một câu không? Chị lo cho em quá. ]
Thấy rất lâu sau Tô Vân Thiều vẫn chẳng nhận điện thoại hay nhắn tin lại, Hoa Tử ban đầu chỉ lo lắng cho Hải Tử mà thôi, bây giờ cô ấy lại phải lo lắng cho cả hai người là Hải Tử và Tô Vân Thiều.
Tô Vân Thiều nhắn tin trả lời:
[ Chị Hoa Tử đừng lo lắng, em chỉ đang ở nơi có tín hiệu không tốt mà thôi, chị chờ một lát để em bói thử xem. ] Tô Van Thiều: 【 Anh ấy còn sống, không có việc gì đâu. ]
Bốn giờ sáng, Hoa Tử vẫn trả lời: Í Hai người đều không bị sao cả, thật tốt quá rồi! 】
Hoa Tử: [ Em gái có thể bói ra được anh ấy đang ở đâu không? Cũng tiện de chị tìm người đi cứu anh ấy. }
Tô Vân Thiều: 【 Thông tin kỹ càng tỉ mỉ như vậy em không thể bói ra, để em đi tìm bạn em hỏi một chút, sau khi có được kết quả em sẽ báo lại cho chị. }
Hoa Tử: 【 Làm phiền em rồi! ]
Tô Vân Thiều đã gửi tất cả thông tin và hình ảnh liên quan của Hải Tử cho Hằng Thuật và Tuệ Tâm, nhờ bọn họ bói giúp mình.
Việc không nhận được tin nhắn trả lời vào thời điểm này là bình thường, vì vậy cô bảo Hoa Tử chờ một chút.
"Vân Thiều." Tần Sóc ngáp một cái, từ hành lang bên kia đi tới, trong tay anh cầm hai ly cà phê đen nóng hồi,"Không thêm đường, không thêm sữa, nhất định là đồ uống làm tỉnh táo tinh thần, em có uống không?"
"Không uống." Tô Vân Thiều không có thói quen uống mấy thứ đó, cô thuận tay dán một lá bùa giúp tinh thần sảng khoái lên trán Tân Sóc giúp anh ấy tỉnh táo hơn.
Vừa dán bùa lên, cơn buồn ngủ của Tần Sóc lập tức biến mất sạch sẽ, cà phê đen lập tức bị dẹp sang một bên,"Được rồi, chờ lát nữa anh sẽ đưa cà phê cho người khác, tình hình như thế nào rồi?"
Trong thời gian chờ Ngân Sương và Đinh Thục Uyễn ghi lại lời khai, Tô Vân Thiều đã phá huỷ tất cả mấy thứ đồ kia, cả một đêm này cô chẳng được nghỉ ngơi phút giây nào cả.
"Em xử lý xong mấy thứ này, mọi chuyện chỉ mới bắt đầu thôi, đội trưởng Cao đang tìm người chụp ảnh và đăng ký công việc, sau đó sẽ căn cứ vào khẩu cung thầm tra của mỗi người để đối chiếu số lượng cụ thể, tránh để sót người nào.”
"Chac chậc chậc." Chỉ nghe nội dung công việc cụ thể, Tần Sóc liền cảm thấy da đầu tê dại,"Vậy còn em? Em đã muốn trở về chưa?”
"Còn có một việc em chưa xử lý xong.” Tô Vân Thiều nói,"Em phải đưa Đinh Thục Uyễn về nhà, còn phải biết được tên cặn bã trong Huyền môn đã giúp người trong thôn Vân có phải là người em biết không.”
Tần Sóc có dự cảm chẳng lành: "Chuyện ở thôn Vân còn chưa giải quyết xong sao?"
Tô Vân Thiều thở dài: "Em cũng muốn chuyện này thực sự kết thúc ở đây rồi, nhưng tạm thời em không biết được người thôn Vân nghĩ như thế nào mà lại cho rằng chuyện mượn vận và đổi mệnh sẽ đem lại lợi ích, là do bị tên cặn bã trong Huyền môn kia xúi giục hay là gặp được cơ hội ngẫu nhiên."
Chuyện này Ngân Sương cũng không biết.
Thôn Vân lớn như vậy, sau khi Ngân Sương chỉ còn lại hồn phách, không thể lúc nào cũng quan sát từng người trong số mấy trăm người tại thôn Vân được, sau khi chết đến cả năng lực tự bảo vệ mình bà ấy cũng chẳng còn, nên cần phải trốn tránh tên cặn bã trong Huyền môn kia, tránh để ông ta bắt được.
Đến khi bà ấy chú ý tới thì người thôn Vân đã bắt đầu rồi.
Hiện tại, mọi người ai cũng nghĩ rằng chỉ cần điều tra được một chút thông tin từ những người dân bình thường kia là được, sau đó mới đi thẩm vấn những người nắm giữ nhiều thông tin nhất là Vân Gia Thụ và Vân Lệ Lệ, cũng thuận tiện hơn rất nhiều.
Nếu chỉ là người dân bình thường, chỉ cần dùng bùa nói thật là có thể xong việc rồi, nhưng hai người này rất bướng bỉnh, không biết họ có che giấu điều gì không, che giấu nhiều hay ít.
Tần Sóc không khỏi cảm thán về tầm nhìn xa của mình: "Cũng may anh đã sớm nhờ lực lượng cảnh sát quanh khu vực này tới đây giúp đỡ, nếu không cho dù chúng ta cứ đi di lại lại, không ngủ không nghỉ mà thẩm vấn nhiều người như vậy, ít nhất cũng phải mắt hơn một tháng mới xong."
Bận rộn chỉ là chuyện thứ yếu, quan trong nhất là nếu trong chuyện này còn có bí an thì họ sẽ không bắt được tên cặn bã thần bí kia, như vậy sẽ đánh mất cơ hội tốt.
Hai người còn đang nói chuyện, Định Thục Uyễn đã nắm tay Phan Tây Tây cùng Phan Bối Bối đi tới, hai mắt bà ấy đỏ bừng, hốc mắt đầu mũi đều hơi sưng lên, giọng mũi cũng rất nặng, vừa nhìn là biết bà ấy mới khóc một trận rất lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận