Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 295:

Chương 295:Chương 295:
Chương 295:
Từ khi gặp mặt đến nay, đây là lần đầu tiên cậu nhóc chịu gọi một tiếng chị Vân Thiều thân mật trước mặt Tô Vân Thiều, nhưng đây cũng là lần cuối cùng rồi, lần sau gặp lại thì cậu nhóc cũng đã đi đầu thai, chẳng còn ký ức để nhận ra Tô Vân Thiều.
Tưởng tượng đến cảnh đó, trong lòng Trường Tôn Thụy rất buồn, trên mặt cũng lộ rõ sự buồn bã.
"Tạm biệt." Tô Vân Thiều cho rằng cậu nhóc buôn là bởi vì phải chia tay, cô mỉm cười sờ sờ đầu của cậu, an ủi,"Không cần buồn đâu, chia tay là để khi gặp lại sẽ tốt hơn, hy vọng lần sau gặp lại nhau, cậu có thể khỏe mạnh mà chạy nhảy dưới ánh nắng mặt trời."
Trường Tôn Thụy không nói ra điều khiến mình buồn bã, chỉ gật đầu thật mạnh: "Được, em nhất định sẽ làm được!"
Cho dù lần sau gặp lại cậu chẳng thể nhớ được đã hứa gì với Tô Vân Thiều, nhưng kiếp sau cậu nhất định sẽ khoẻ mạnh!
Vé máy bay mà người nhà họ Hứa mua toàn bộ đều ở khoang hạng nhất.
Ngay khi Tô Vân Thiều và những người khác chuẩn bị bước vào phòng chờ dành cho khách VIP, có vài người mặc âu phục màu đen vây quanh một người đàn ông trung niên ngồi xe lăn như thể bọn họ cũng sắp tiến vào phòng.
Người đàn ông trung niên nọ đeo kính râm và khẩu trang, mặc một bộ âu phục được đặt may bằng chất liệu rất tốt, những nút áo trên tay áo sơ mi mà ông ta mặc ở bên trong được làm bằng ngọc bích, trên cổ tay người nọ còn đeo cả một chiếc đồng hồ hàng hiệu có giá cả mấy trăm vạn tệ.
Thấy đối phương là người khuyết tật, nhóm của Tô Y Y đã chủ động tránh một chút, để đối phương di trước.
Tô Vân Thiều cũng tránh đường, cô tận mắt nhìn thấy người đàn ông trung niên nọ đi qua người mình.
Bởi vì khoảng cách rất gần, cô còn ngửi được mùi nước hoa Cologne trên người đối phương, còn có cả một mùi hơi hôi đang bị hương nước hoa che giấu.
Mùi hôi này không phải là mùi cơ thể trên người bình thường, hay là mùi hôi nách, mà mùi này tương tự với mùi tỏa ra trên người của những người già sắp chết.
Người đàn ông này rõ ràng chỉ mới tới tuổi trung niên, khóe mắt có vài nếp nhăn, tóc chỉ bị bạc một chút.
Đi đứng không tiện cũng không đến mức sắp chết chứ?
Tô Vân Thiều có cảm giác rất kỳ lạ, sau khi bước vào phòng chờ cô có nhìn thoáng qua tướng mạo của người đàn ông nọ.
Cô sẽ không tùy tiện xem tướng cho người khác, cùng lắm là khi phát hiện ra điều bất thường hay được người khác hỏi thì cô mới xem, nhưng hôm nay cô đã phát hiện ra được một điều rất kinh ngạc. ... Cô thế mà không nhìn ra được tướng mạo của người này!
Mặc dù không thể thấy toàn bộ gương mặt của người này vì ông ta đeo kính râm và khẩu trang, bị thiếu nhiều thông tin, nhưng sườn mặt và huyệt thái dương của người này đều để lộ ra ngoài.
Tướng mạo của một người không có khả năng lộ ra thông tin cha mẹ cùng mat hay cha mắt mẹ còn, càng đừng nói đến mấy thông tin mơ hồ và không rõ ràng.
Tô Vân Thiều chưa từng đã gặp qua người có khuôn mặt quái lạ như vậy, cô muốn xem tiếp, như có vẻ như đối phương đã nhận ra, đôi mắt lạnh như băng được an dưới chiếc kính râm của ông ta đã quét qua đây.
Cảm giác kia, giống như bị một con rắn lạnh lùng độc ác theo dõi vậy, bất ke lúc nào nó cũng có thể nhảy lên cắn cô một cái.
Linh tính của cô kêu gào "Nguy hiểm" và "Tránh xa", nó cứ lặp đi lặp lại hai từ này như một chiếc máy bị hỏng.
Tô Vân Thiều vội vàng thu lại tầm mắt, cùng một cảm giác, cùng một mối nguy hiểm, chẳng lẽ ông ta là người ngồi trên xe Land Rover kia sao?!
Thế này thì cũng quá trùng hợp rồi.
Người đàn ông trung niên che miệng, ho máy tiếng nặng nề hơn nửa ngày, chiếc khẩu trang màu lam nhạt đã bị dính đầy máu.
"Giám đốc Cố!" Thư ký vội vàng lấy ra một chiếc khẩu trang mới, những người đàn ông cao lớn mặc âu phục màu đen cũng vội vàng vây quanh người đàn ông trung niên.
Đến khi họ tản ra, người đàn ông trung niên đã nhằm mắt lại ngồi trên xe lăn nghỉ ngơi, trên mặt cũng được đổi một chiếc khẩu trang mới. Tô Van Thiều cụp mắt, đổi khẩu trang mà cũng cần che che đậy đậy, gương mặt kia có điểm gì đặc biệt sao?
Tác giả có lời muốn nói: Ở trên Tần Giang người họ Cố hoặc là anh hùng hoặc là phản diện.
Vậy là đã gần 300 chương rồi, phản diện của tôi cũng đã ra mắt, huhuhu thật không dễ dàng mà.
Người đàn ông trung niên họ Cố ngồi chuyến bay đến thành phố X, chuyến bay này cất cánh sớm hơn chuyến bay của nhóm Tô Vân Thiều.
Khi một người đàn ông mặc âu phục màu đen đẩy giám đốc Cố rời đi, Tô Vân Thiều tỏ vẻ không có hứng thú, cũng không có nhìn ông ta, nhưng chờ đến khi giám đốc Cố rời khỏi phòng chờ cho khách VIP, ông ta đã dừng xe lăn lại và quay đầu liếc nhìn về hướng cô đang ngồi.
Cái liếc mắt đó âm u hệt như ánh mắt của một con rắn độc đang quan sát con môi của mình, cố gắng tìm kiếm sơ hở, có thể tấn công bất cứ lúc nào.
Hệ thống sởn tóc gáy, cố gắng kìm lại, chờ đám người đi khỏi nó mới dám thở ra một hơi, nói cho Tô YY: [ Ký chủ, vừa rồi người nọ nhìn trộm chị gái của cô, ánh mắt của ông ta vô cùng đáng sợi 】
TôY Y:222?
Những người ngồi xe lăn hoặc là người bị tàn tật hoặc bị bệnh nặng, hầu hết họ không thích bị người khác nhìn với ánh mắt thương hại và soi mói.
Xuất phát từ sự lễ phép, Tô Y Y sẽ không quá để ý những người như vậy, cho nên cô ấy cũng không phát hiện ra có điều gì bất thường.
Hệ thống là fan trung thành của Tô Vân Thiều, không thể nào nói dối về mấy chuyện như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận