Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 1306: Kiếp Trước Của Van Thiều

Chương 1306: Kiếp Trước Của Van ThiềuChương 1306: Kiếp Trước Của Van Thiều
Chương 1306: Kiếp Trước Của Vân Thiều
Sau lần thứ hai cô bị đồng nghiệp nam uống say tìm tới cửa, Tô Vân Thiều mua mấy bộ đồ nam, dép lê, bàn chải đánh răng... Quân áo thì treo ngoài ban công, dép lê đặt ở cửa, bàn chải đánh răng và cốc để trong nhà tắm, giống như thể trong nhà có đàn ông vậy.
Người khác hỏi thì cô sẽ nói mình có bạn trai, không tiện nói chuyện nhiều, hoặc là lấy lý do "khoe khoang chuyện yêu đương dễ chết lắm" để che giấu.
Thế nhưng bọn họ hỏi nhiều tới phiền, các đồng nghiệp hỏi cô vì sao bạn trai không tới đón cô tan tầm, cô chỉ nói anh bận việc.
Có một lần sau khi mọi người trong công ty tụ tập ăn uống, có một đồng nghiệp nữ không muốn đón xe đường dài để về nhà, nói là đi một mình không an toàn rồi quấn lấy Tô Vân Thiều một hai đòi về nhà cô. Cô cũng không thể trả tiền để đồng nghiệp ở khách sạn được, thế là đành phải dẫn cô ta về nhà.
Lúc đồng nghiệp nữ vào nhà thì thấy có một đôi dép nam, cô ta kinh ngạc che miệng: "Cô thật sự có bạn trai à?"”
Tô Vân Thiều: "Ừ."
Đồng nghiệp nữ cười nói: "Trước giờ bạn trai cô chẳng hề tới công ty đón cô, mọi người còn tưởng rằng cô và bạn trai chia tay rồi, mọi người cũng ngại nên mới không hỏi tới."
Tô Vân Thiều: "..."
Cô ở trước mặt đồng nghiệp nữ gọi cho bạn trai mình, nhưng thật ra chỉ nhắn tiếng chuông điện thoại reo chứ không thật sự gọi cho ai.
"Tối nay có đồng nghiệp ở lại nhà em, anh đừng tới nhé."
Sống chung một tập thể luôn có những phiền phức như thế này.
Có vài người tự nhận bản thân có lòng tốt, nhưng lại không biết lòng tốt của bọn họ mang tới phiền phức thế nào cho người khác.
Vì thế, Tô Vân Thiều buộc phải nói dối. Xã hội này có ác ý quá nhiều với con gái độc thân, khiến trong lòng cô rất mệt mỏi.
Từ đó về sau, cô có một khoảng thời gian được yên ồn.
Tới khi có ai đó đề cập tới chuyện sao bạn trai không tới đón cô, cô có thể nói mình chia tay rồi, tình cảm bị tổn thương chưa kịp hồi phục, như thế sẽ không có ai nhắc tới chuyện này nữa.
Cùng một cái cớ này có thể sử dụng đi sử dụng lại nhiều lần, bạn trai không tồn tại có thể giúp cô về nhà sớm mà không cần đi liên hoan với đồng nghiệp, vô cùng thuận tiện.
Ngẫu nhiên, vào lúc đêm khuya thanh vắng, một mình Tô Vân Thiều đứng ở ban công ngắm nhìn bầu trời đêm rồi nghĩ: Ăn cơm, đi ngủ, xem tivi một mình quá cô đơn, cuộc sống hàng ngày của hai người ở với nhau sẽ như thế nào nhỉ?
Cha mẹ và ông ngoại cô mất quá sớm, trí nhớ của cô về ba người bọn họ càng ngày càng mờ nhạt, khiến cô có cảm giác nhớ người nhà.
Hừ, bạn trai thật phiền phức, còn chẳng bằng nuôi mèo nữa.
Tốt nhất là một con mèo thích kêu một chút, yếu ớt một chút, cần cô chăm sóc, để cô dồn toàn bộ thời gian và sức lực để chăm sóc nó thì chắc sẽ không còn suy nghĩ những chuyện nhàm chán như thế này nữa.
Nếu như tính tình tốt một chút, bị cô vuốt ve thế nào cũng không tức giận thì càng tốt!
Yếu ớt và tính tình tốt có thể dung hòa làm một sao? Rất không thể nào đúng không nhỉ?
Tô Vân Thiều cười nhạo bản thân mơ mộng hão huyền: "Làm gì có con mèo nào vừa hợp với thâm mỹ của mình lại còn vừa phù hợp với tính cách của mình chứ, nằm mơ đẹp ghê!"
Lúc này, trên trời bỗng nhiên có một ngôi sao băng rơi xẹt qua rồi nhanh chóng biến mắt.
Tô Vân Thiều chờ một lát cũng không chờ được ngôi sao băng thứ hai, cô cười cười, nói với gió đêm và bầu trời yên tĩnh một tiếng ngủ ngon rồi về quay về phòng ngủ. Cuộc sống của người làm thuê khó khăn lắm, cô không cần cố gắng thức đêm làm tổn hại tới sức khỏe của mình chỉ cả.
Cô không có người thân quan tâm, bảo vệ hay nhắc nhở, thế nên càng phải học được cách tự quan tâm tới bản thân mình.
Có lẽ sao băng đã thật sự thực hiện nguyện vọng của cô, cho dù cô chẳng hề cầu nguyện gì, nhưng hướng đi kỳ lạ của nguyện vọng này khiến cô nhận không ra.
Vào ngày sinh nhật hai mươi lăm tuổi, Tô Vân Thiều mua một cái bánh phô mai và cây nến, coi như chúc mừng sinh nhật bản thân.
Vì để tiết kiệm tiền sinh hoạt, cô mướn phòng trọ cách công ty hơi xa, cần phải đạp xe tới gần một tiếng đồng hồ mới tới nhà.
So với việc ngồi xe buýt giờ cao điểm vừa bị chèn ép vừa kẹt xe, cô tình nguyện hứng chút gió lạnh, đạp xe đạp, cổ xe rung rung kêu két két, chở theo bánh kem mà đạp về căn phòng trọ nhỏ của mình.
"Ánh trăng đêm nay thật đẹp, thêm một chén rượu, cùng thưởng thức ánh trăng thôi." Cô nhìn mặt trăng trên trời, vui vẻ quyết định.
"Két!" Bánh xe đạp vì bị phanh lại đột ngột phát ra tiếng chói tai.
Tô Vân Thiều chống một chân xuống đất, kinh ngạc nhìn người đàn ông đang ngồi ngắm trăng dưới tàng cây. Cô không chỉ kinh ngạc vì vẻ ngoài vô cùng đẹp trai của người đó, mà cô càng kinh ngạc hơn vì người đó có mái tóc dài, mặc áo choàng màu đen thêu đóa hoa bỉ ngạn lớn màu đỏ.
Hơn nửa đêm còn ngồi trên cây rồi buồn bã ngắm trăng như người xưa ư?
Người anh em à, anh xác định đầu óc của mình không có vấn đề gì đấy chứ?
Tác giả có lời muốn nói: Diêm Vương: 222
Bạn cần đăng nhập để bình luận