Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 299:

Chương 299:Chương 299:
Chuong 299:
Đào yêu bị chọc trúng chỗ đau thì xi mặt, nó dùng giọng nói ngọt ngào để làm nũng: "Lần trước là do người ta chưa kịp chuẩn bị tốt, lần này nhất định sẽ thành công!"
Nguyễn Mai và Vân Khê nghe được giọng nói này thì tê hết cả da đầu, họ xấu he đến mức suýt nữa thì đào hai cái hố giữa phòng để rúc vào.
Cát Nguyệt mới từ bên ngoài trở về đã phải dừng bước ở ngoài cửa, cô ấy cùng ba con quỷ học bá yên lặng đứng nép vào tường ngắm trăng, ánh trăng đêm nay mới đẹp làm saol
Tô Vân Thiều nhắc nhở lần nữa: "Lần trước cậu còn nói cứ bé như vậy cũng tốt, không cần phải độ lôi kiếp."
"Ai da, trước khác bây giờ khác, người ta đổi ý rồi mò-"
Đào Yêu bị chính giọng nói kỳ kỳ quái quái của mình làm cho ghê tởm, nhìn thấy Tô Vân Thiều vẫn không dao động, sắc mặt cậu ta thay đổi, chống hông, hung dữ nói,"Cô! Nói! Maul Rốt cuộc cô có đồng ý hay không?!"
"Không đồng ý, không có khả năng, dập tắt hy vọng đi." Tô Vân Thiều từ chối ba lần liên tiếp.
Đào Yêu "Oa" một tiếng liền bật khóc, nước mắt chảy ra ngập cả mấy ngọn núi, cậu ta còn bắt đầu lải nhải.
Đây là dáng vẻ lần trước cậu ta nhìn thấy yêu nguyên trăm năm, chỉ trong chớp mắt thì nước mắt đã chảy thành sông!
Trẻ con khóc, phần lớn là do người lớn quá nuông chiều nên mới thành thói, cho nên Tô Vân Thiều quyết định không thể chiều cậu ta được nữa.
Cứ khóc lóc ăn vạ là sẽ có được đồ mình muốn, cứ nằm mơ đi, mà cô cũng không tin lần này không có yêu nguyên trong tay mà cô còn có thể nằm mol
Đêm đó, Tô Vân Thiều vẫn nằm mơ.
Trong giấc mơ, Đào Yêu hoặc người đàn ông mặc đồ trắng có thể là Đào Yêu đã trở nên mờ ảo hơn nhiều, còn không bằng cả hồn phách của Trường Tôn Thụy bây giờ.
Cô đi trên một khu phe tích lởm chởm, xung quanh là tàn tích của những con thú và những bóng ma kỳ lạ, một số khá xa lạ, còn lại phần lớn trong số đó là những gì cô đã thấy trong công viên giải trí thần bí.
Ví dụ, bức tượng Chu Tước ở lối vào của công viên, một nửa đứng cao sừng sững, một nửa rơi trên mặt đất, chẳng hạn như vòng xoay ngựa gỗ không có cánh, nửa mình cá của Cùng Kỳ, hay ví dụ như bên trong đống đổ nát chỉ có ngôi nhà ma hai tầng là còn nguyên vẹn nhát.
Ở giữ ngôi nhà ma, Trường Tôn Thụy ngồi trên chiếc quan tài nhỏ được khai quật bên trong có Cửu Long Tỏa Hồn trận, lắc lư đôi chân nhỏ, vẻ mặt thờ ơ.
Thoạt nhìn, có vẻ như cậu nhóc đang ngồi trên quan tài, nhưng thực tế có một lớp màng hoặc rào cản vô hình, ngăn cách cơ thể cậu ta và quan tài.
Tô Vân Thiều bước đến gần, cô hỏi cậu: "Vì sao?"
Trường Tôn Thụy ngang đầu nhìn cô, đôi mắt trở nên vô hồn, cậu nhóc cất tiếng như đang hỏi cô, lại như là đang hỏi chính mình: "Vì sao bọn họ không thể không chết?"
Bọn họ? Ai đã chết?
Tô Vân Thiều muốn hỏi, lại nghe thấy chính mình đang trả lời: "Cậu sẵn sàng vì bọn họ mà ở trong nhà tù này, trở thành... công cụ trong tay kẻ khác, bọn họ lại tưởng rằng đã cứu cậu khỏi chốn lao ngục, không ngờ tới cả người cậu mang day tội nghiệt, làm sao có được kết cục tốt đẹp, cho nên chỉ có thể thoả hiệp."
"Thỏa hiệp không thành nên giết người sao?” Trường Tôn Thụy lộ ra một khuôn mặt cười cũng như khóc.
"Tôi không phải người đó, không thể trả lời thay bọn họ." Tô Vân Thiều giơ thanh kiếm gỗ đào lên.
Cô có thể thấy rất rõ rằng thanh kiếm trong tay mình giống hệt như thanh kiếm gỗ đào mà mình đang chế tạo, hay nói thẳng ra là, đó là phiên bản nâng cấp của kiếm gỗ đào được cô tinh chế với nhiều nguyên liệu khác.
"Chị tới đây là để giết tôi à?" Trường Tôn Thụy nhảy khỏi quan tài nhỏ, trên gương mặt của cậu không có một chút sợ hãi trước cái chết đang tới gần, thay vào đó là một nụ cười thanh thản,"Cảm ơn chị."
Tô Vân Thiều bình tĩnh lắc đầu, thanh kiếm gỗ đào từng bị sét đánh qua này là thanh kiếm tốt nhất trong các thanh kiếm, chỉ hai nhát kiếm đã phá được trận Cửu Long Tỏa Hồn mà Hằng Thuật phải tốn rất nhiều công sức mới phá được.
Nắp quan tài nhỏ được mở ra, lộ ra một huyết thi nhỏ được vẽ day bùa chú đang nằm ở trong đó. Thuat tran yem lan nay khac hoàn toàn với thuật tran yem mà Tô Vân Thiều phá giải cách đây không lâu, trên thi thể của huyết thi nhỏ bé có rất nhiều bùa chú và chú thuật mà cô chưa từng nhìn thấy.
Bùa chú thì còn nằm trong phạm vi hiểu biết của cô, nhưng chú thuật thì không.
Tô Vân Thiều cảm giác lần này rất khó giải quyết, trong lúc mải mê suy nghĩ, vết thương trên cánh tay của cô đã chảy xuống từng giọt máu tươi.
Máu chảy qua thanh kiếm gỗ đào, nhỏ lên thi thể của huyết thi nhỏ, một vòng ánh sáng màu vàng hiện lên, những chú thuật xoay tròn trên không rồi chủ động biến mắt.
Tô Vân Thiều: 22?
Ở trong mơ, Tô Vân Thiều lại gặp được chính mình, điều này khiến Tô Vân Thiều cảm thấy hoang mang, có khi nào máu của cô có hiệu quả làm chú thuật biến mắt không?
Đến máu còn đỉnh thế, cô còn phải làm mấy trò vớ vẫn... như vậy?
"Chị thật lợi hại." Trường Tôn Thụy lơ lửng giữa không trung đang giả vờ ngồi lên quan tài, nhìn vào thi thể của chính mình đang nằm trong quan tài, trong mắt cậu không lộ ra một chút cảm xúc nào.
"Bây giờ tôi đã trở thành một trong mười Quỷ Vương của âm giới, nhưng cho dù làm thế nào tôi cũng không tới gần nơi này được, không thể nhìn thấy được thi thể của chính mình. Chị mau ra tay đi, tôi còn muốn đi gặp mẹ và ông bà ngoại sớm một chút."
Không có cách nào tới gần ư?
Tô Vân Thiều thầm nghĩ: Bảo sao Trường Tôn Thụy không biết thi thể và hồn phách của mình bị người ta động tay động chân, e rằng đến khi cậu ta tự mình biết được thì đã không còn kịp nữa rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận