Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 183:

Chương 183:Chương 183:
Chương 183:
Thông thường, thực vật chỉ cần ăn yêu nguyên một trăm năm là sẽ lập tức trưởng thành, với yêu quái có nền tảng vững chắc như Đào yêu nhỏ, sao có thể chỉ biến từ đứa nhỏ một tuổi thành đứa trẻ lên ba chứ?
Chuyện này, ngoại trừ Diêm Vương ra thì không còn ai để hỏi nữa.
Tô Vân Thiều đành phải gửi tin nhắn wechat cho anh ta: Có rảnh tới nhà tôi một chuyến không?
Khoảnh khắc nhận được tin nhắn này, Diêm Vương lập tức ném công việc cho Hắc Bạch Vô Thường, sau đó ba chân bốn cảnh chạy tới nhân gian. Lúc đến nhà họ Tô, nhìn Đào yêu nhỏ đang co ro một góc tự bé, Diêm Vương tram mặc.
"Có nuôi cỡ nào cũng không lớn, xem ra không có hy vọng trưởng thành rồi."
Kế hoạch của anh ta là làm cho Đào yêu nhỏ nhanh chóng lớn lên sau đó cút đi, cách vợ của anh ta xa thật xa, kết quả thì sao, yêu nguyên một trăm năm chỉ có thể khiến cậu ta lớn hơn hai tuổi, tức là đến tận giây phút cơ thể này của Tô Vân Thiều lâm chung, Đào yêu "nhỏ" vẫn chỉ là Đào yêu "nhỏ", vừa hay không có cửa Cướp vợ của anh tai
Nghe thế, Đào yêu nhỏ đang tự bế bỗng "Oe..." lên một tiếng, khóc đến là thảm, thảm hơn cả khi cậu biết được Tô Van Thiều muốn cướp yêu nguyên từ trong miệng cậu, sau đó phong ấn lại.
Vì khi đó cậu nghĩ rằng ăn yêu nguyên xong thì cậu sẽ lớn lên, giờ hy vọng mới chớm nở lại vụt tắt, ít nhất phải ăn tận tám viên yêu nguyên thực vật quý hiếm nữa mới thực hiện được mộng tưởng, thử hỏi có thể không tuyệt vọng được sao?
Tô Vân Thiều bỗng hơi mềm lòng: "Anh có biết vấn đề nằm ở đâu không?"
Diêm Vương lắc đầu, lại gật đầu, sau đó không nói gì nữa.
Tô Vân Thiều hiểu, đây là chuyện bị thiên đạo cắm tiết lộ.
Hơn nữa Diêm Vương mới làm hai động tác là gật và lắc thôi mà bên ngoài cửa sổ đã lóe lên tia chớp, như thể sẽ đánh xuống bắt cứ lúc nào, thế là cô cũng không tiện hỏi thêm nữa.
Cô không hỏi, Diêm Vương không thể nói, Đào yêu nhỏ không thể biết nguyên nhân mình chưa trưởng thành được lại càng thêm đau lòng.
Đêm đó, Tô Vân Thiều lại nằm mơ.
Vẫn là khung cảnh trong mơ với bầu trời âm u mờ mịt, giữa cảnh vật mờ ảo kia, có một người mặc áo trắng nhìn không rõ mặt chợt rạch một đường trên co tay, máu tươi tuôn ra 6 ạt, chảy hết vào trong một cái thùng ở trước mặt.
Máu của người này chảy liên tục không ngừng nghỉ, đến khi vượt quá giới hạn cho phép.
Tô Vân Thiều nắm lấy tay người này, tính băng bó giúp, nhưng người mặc áo trắng lại hat tay cô ra, để mặc cho máu chảy đầy gần nửa thùng, bên trong thùng còn có một cặp chu sa thượng hạng màu đỏ vàng.
Sau đó, người mặc áo trắng xoay lưng đi lên núi, dáng đi loạng choạng vì mat máu quá nhiều. Thế rồi, người này chỉ tay lên trời, ra sức gào lớn: "Đào yêu tôi đây xin lấy toàn bộ tu vi và vận khí của cả kiếp này lẫn kiếp sau để cược Với ngươi...”
Tô Vân Thiều giật mình tỉnh lại.
Hơn hai tháng đặt chân vào thế giới này, cô chỉ mơ đúng hai lần, lần đầu tiên là khi gặp được Đào yêu nhỏ, lần thứ hai là khi Đào yêu nhỏ một tuổi biến thành Đào yêu nhỏ ba tuổi, và mỗi lần đều liên quan tới chuyện của Đào yêu nhỏ.
Cô có thể nhớ rõ những việc đã xảy ra trong mơ, đôi mắt sâu thẳm khẽ liếc nhìn Đào yêu nhỏ đang dựa vào cửa kính, ngắm nhìn trăng sáng trên bầu trời.
Từ lúc gặp nhau đến giờ, Tô Vân Thiều chưa từng hỏi tên của Đào yêu nhỏ, mà Đào yêu nhỏ cũng chưa từng nói.
Cô bước tới gần, ngồi xuống, hỏi nhỏ: "Cậu tên gì?"
"Hỏi tên thôi mà, cô cần gì phải căng thẳng như vậy không?" Đào yêu nhỏ trợn trừng đôi mắt đỏ rực của mình, khó hiểu nhìn cô. "Tên."
"Lúc trước có hỏi đâu, giờ lại thắc mắc là sao đây?" Đào yêu nhỏ bỗng hờn giận.
Tô Vân Thiều nhắc nhở cậu: "Yêu nguyên.”
Suýt chút nữa là Đào yêu nhỏ đã nhảy dựng lên, nhưng nhớ tới viên yêu nguyên giúp cậu lớn thêm hai tuổi là do Diêm Vương đưa cho Tô Vân Thiều, có lẽ sau này vẫn còn phải dựa dẫm vào Diêm Vương nên cậu không dám đắc tội Tô Vân Thiều, chỉ đành uất ức trả lời: "Đào Yêu."
Tô Vân Thiều sững sờ.
Đào yêu nhỏ cho rằng cô đang khinh bỉ mình không có học thức, chỉ biết dùng thẳng hai chữ "Đào Yêu” làm tên, bèn nói thêm: "Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa*, Đào Yêu của tôi là đào yêu đó đấy."
(°): Đào tơ mơn mởn xinh tươi, Hoa hồng đơm đặc dưới trời xuân trong —- theo Tạ Quang Phát)
Bên tai như vang vọng một giọng nam có vẻ trưởng thành hơn, còn mang theo ý cười: "Tên của tôi lấy từ "Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa" trong “Kinh Thi" nên cô không thể đánh đồng tôi với đám yêu quái không có học thức kia nha, tôi sẽ giận đáy."
Vốn dĩ kế hoạch nghỉ hè của Tô Y Y là ra đảo chơi cùng với Phó Diệp, kết quả lại vì Đào Yêu ăn yêu nguyên cần phải ngồi thiền mười ngày nên tạm thời mọi việc đều bị đẩy xuống.
Lúc này, việc xảy ra ở công trường cũng đã có kết quả điều tra ban đầu.
Tần Giản và Trần Tinh Nguyên nghe được tin tức từ chỗ của Tần Sóc, Cầu Tử, cộng với thông tin Ngọc Bạch Y lấy được từ giới truyền thông thì chuyện là thế này:
Khu vực phía Bắc thành phố này được phá dỡ để xây dựng lại, trong quá trình phá dỡ tất nhiên có không ít hộ dân không chịu rời đi, có người dù có cho bao nhiêu tiền thì bọn họ cũng không muốn rời khỏi chỗ cũ, cũng có người thấy tiền bồi thường không như ý muốn, muốn đòi thêm một chút nữa. Mấy năm trước, ở chỗ này có một cô gái trẻ tuổi, người chồng đi làm xa, cô ấy ở nhà chăm sóc mẹ chồng chờ chồng quay về.
Cô ấy sợ khi người chồng quay về sẽ không tìm được người, cho nên mặc kệ mọi người khuyên nhủ ra sao, đề nghị mức tiền bồi thường thế nào cô ấy cũng không muốn chuyển đi chỗ khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận