Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 654:

Chương 654:Chương 654:
Chuong 654:
Trong xe có năm con vật có thể ở tù mọt gông, sau khi Vân Tiêu, Vân Đình và Nhu Me nguy trang còn có thể miễn cưỡng chót lọt, nhưng còn Tuyết Đoàn Tử và Kim Trường Không thì thực sự hết cách.
Nhân lúc cảnh sát vẫn chưa tới, Tô Vân Thiều gấp gap mở cửa số bên kia, đưa hai bọn nó ra bên ngoài sau đó mới nhỏ giọng nói với chúng: "Cảnh sát đã tới rồi, hai người mau trốn trước đi."
Tuyết Đoàn Tử:2??2
Kim Trường Không: 222
Tuyết Đoàn Tử không hiểu cô đang nói gì, nó chỉ biết bản thân sắp bị đưa đi, rời xa người khiến nó cảm thấy thoải mái nhất. Vậy nên nó lập tức há mồm muốn hét lớn.
Tô Vân Thiều:!!!
Tô Vân Thiều nhanh tay lẹ mắt mà che miệng Tuyết Đoàn Tử lại. Cả khuôn mặt lẫn cái đầu của Tuyết Đoàn Tử đều nhỏ, cô chỉ cần dùng một bàn tay cũng đủ để che kín mặt của nó, trông giống như muốn bụp miệng nó đến chết.
Thật ra mà nói động tác kia quả thật có hơi nhanh, không cần dùng bao nhiêu sức lực đã có thể ngăn lại tiếng kêu của Tuyết Đoàn Tử. Nó bị che kín mặt nhưng vẫn có thể dễ dàng hít thở, vậy nên nó còn tưởng rằng Tô Vân Thiều đang chơi đùa với nó, liền dùng móng vuốt và đệm thịt mềm mại của mình đè tay Tô Vân Thiều lại.
Kim Trường Không: "..."
"Hai chúng ta cũng không phải là thứ không thể gặp được người nha?”
"Chính là bởi vì như vậy, nếu bị cảnh sát nhìn thấy thì chúng tôi đều phải ngồi tù." Tô Vân Thiều đưa Tuyết Đoàn Tử đang chơi đến phát nghiện cho Kim Trường Không: "Tìm một chỗ nào đó trốn đi, đừng để cho cảnh sát phát hiện là được, chờ bọn họ đi rồi lại quay lại."
Kim Trường Không vẫn luôn cảm thấy hoàn cảnh hiện tại của bản thân giống như đang cùng ai đó yêu đương vụng trộm. Thật không may lại gặp phải chính thất quay trở về bắt gian, cho nên tên tình nhân là nó hoảng hốt đến mức muốn đẩy cửa ra chạy trốn.
Loại cảm giác này quá mãnh liệt, khiến nó không còn muốn nói chuyện nữa. Nó túm lấy báo tuyết nhỏ bay thật thấp, sau khi tìm được một chỗ khuất gió liền nhét Tuyết Đoàn Tử dưới cánh chim.
Tuyết Đoàn Tử:?2?
Báo nhỏ vẫn chưa biết nói, chỉ đành giật giật móng vuốt, trong đầu đều là dấu chấm hỏi, biểu cảm lúc nhìn Kim Trường Không như thể đang nói: Tô Vân Thiều của em đang ở đâu? Một Tô Vân Thiều lớn như thế bị em nắm trong móng vuốt đã đi đâu mất rồi?
Kim Trường Không ôm chặt Tuyết Đoàn Tử: "Đừng nghĩ nữa, lát nữa là có thể quay về."
Tên cũng đã đặt xong, nếu Tô Vân Thiều bỏ lại bọn họ giữa đường, thì hai người bọn họ liền phải trình diễn tiết mục ngàn dặm đuổi theo người rồi.
Người nhà họ Tô sau khi thuận lợi tiễn được bọn họ đi liền thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn thấy Vân Tiêu, Vân Đình và Nhu Mễ vẫn còn ở lại trong xe, không khỏi sinh ra chút cảm giác ảo tưởng lẫn chờ mong.
Ba Tô: "Nếu Tuyết Đoàn Tử và Kim Trường Không có năng lực giống như thế này, vậy thì có thể quang minh chính đại mà ở lại đây, không cần trốn tránh nữa rồi."
Mẹ Tô: "Sau này về nhà cũng không thành vấn đề nữa."
Tô Húc Dương: "Điều khiến con cảm thấy khá lo lắng chính là Đào Yêu không tới, vậy chúng ta phải làm sao mới có thể vận chuyển hai bé yêu quái này về nhà."
Tô Y Y: "Có thể nhờ Cao bộ trưởng khai giúp một tờ giấy chứng nhận uỷ thác vận chuyển yêu quái, rồi sau đó ngồi máy bay trở về? Sau khi xuống máy bay, chúng ta có thể tự mang về nhà rồi."
Tô Vân Thiều vừa mới thở phào một hơi: "..."
Cô vẫn luôn cảm thấy tình trạng người nhà luôn nghĩ cách bắt cóc mấy con thú có thể bị ở tù đến mọt gông có chút nguy hiểm. Tiếng động cơ 6 tô càng lúc càng gần, không bao lâu liền dừng lại ở bên ngoài xe. Ba đồng chí cảnh sát từ trên xe bước xuống, trên chiếc xe phía sau còn có vài vị chuyên gia nhưng lại không đi tới gần nơi này.
Có lẽ là sợ bọn họ đã làm gì báo tuyết nhỏ, ngộ nhỡ có xảy ra điều gì cũng có thể kịp thời cấp Cứu.
Hai cảnh sát dẫn đầu ôm theo tư tưởng sẽ bắt gặp được những kẻ săn bắt trái phép và tâm trạng cảnh giác có thể đối mặt với nguy hiểm bắt cứ lúc nào. Đưa một tay gõ cửa, còn một cái tay khác đang để bên trên báng súng.
Vừa gõ cửa hai cái, cửa xe đã lập tức mở ra. Ba Tô mặc quân áo ngủ từ bên trong đi ra, sau khi nhìn thấy mấy đồng chí cảnh sát đang mặc cảnh phục ở trên người, liền cố ý giả vờ bày ra dáng vẻ khó hiểu: "Mấy người các cậu là..."
Mẹ Tô cũng di theo phía sau, bà dùng ánh mắt kính ne nhìn mấy anh cảnh sát: "Đã trễ thế này mà vẫn còn phải đi tuần tra sao?..."
Mẹ Tô quả thật vô cùng kính ne may đồng chí cảnh sát này, lái xe suốt quãng đường máy tiếng đồng hồ đuổi theo họ tới đây, vì tìm kiếm không thấy bóng dáng của báo tuyết nhỏ đâu cả, chỉ thế thôi cũng thấy họ đều là những người vô cùng có trách nhiệm với công việc của mình.
Ba đồng chí cảnh sát vẫn không hề buông lỏng cảnh giác, kẻ săn trộm thường giả vờ ngụy trang thành dáng vẻ của người bình thường, khiến người ta thiếu cảnh giác, vì thế bọn họ không thể bị loại suy nghĩ này mê hoặc.
Chỉ là quần áo lúc hai người kia bước ra vô cùng mỏng manh, trên người không mang theo vũ khí nên bọn họ cũng không cần thiết phải luôn sờ súng.
"Chúng tôi nhận được thông tin, nói ở đây có động vật được quốc gia bảo vệ, mọi người có biết hay nghe được tin tức gì không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận