Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 1172:

Chương 1172:Chương 1172:
Chuong 1172:
Tô Van Thiều: "Nghe có vẻ không tôi." Cô chấp chưởng nhân gian, Diêm Vương chấp chưởng địa phủ, hai người có thể thống lĩnh cả nhân gian và địa phủ rồi.
"Đúng!" Cố Trường Trạch dùng tư thế quái dị để nhào về phía Tô Vân Thiều,"Chỉ cần cô..."
"Chỉ cần tôi ngoan ngoãn trở thành vật tế, đúng không?" Tô Vân Thiều lạnh lùng nói tiếp "Cái mà ông gọi là chia sẻ một chút vận may và công đức đó, chính là biến tôi trở thành vật hiến tế, để ông có thể đạt được mục đích cuối cùng, thay thế được Thiên Đạo."
Nụ cười vặn vẹo của Cố Trường Trạch cứng do lại, làm sao mà Tô Vân Thiều biết được?
"Bánh vẽ khá tốt, đáng tiếc tôi lại chẳng phải là người ăn bánh." Tô Vân Thiều ấn kiếm Lôi Minh xuống, thân kiếm chìm vào cổ của Co Trường Trạch đến ba phần, cơ thể Cố Trường Trạch đã trở nên mờ nhạt, đã sắp tan biến."
"Không không không, tôi còn có chuyện muốn nói!" Cố Trường Trạch liều mạng ngửa cỗ ra sau, cố gắng tránh xa khỏi lưỡi kiếm của kiếm Lôi Minh,"Chẳng lẽ cô không muốn biết, vì sao hiện nay số người trở thành người thay trời hành đạo càng ngày càng ít sao?”
Kiếm Lôi Minh của Tô Vân Thieu vẫn giữ nguyên ở đó, không tiếp tục ấn xuống,"Thiên Đạo đã suy yếu."
Cố Trường Trạch chống lại cảm giác bắt lực do hồn lực yếu ớt của mình gây ra, cố gắng sốc lại tinh thàn,"Ngay từ khi các chủng tộc rồng, phượng, kỳ lân bắt đầu diệt vong, Thiên Đạo cũng đã bắt đầu suy yếu, linh khí biến mắt đã đánh dấu cho sự kết thúc của Thiên Đạo, nguyên khí xuất hiện cũng chỉ là sự giãy giụa cuối cùng của Thiên Đạo cũ mà thôi. Nếu Thiên Đạo mới không xuất hiện, thế giới này sẽ diệt vong!”
Tay Tô Vân Thiều khẽ run lên, kiếm Lôi Minh trong tay cô cũng run lên một chút.
Cô đã âm thầm tung ra bùa nói thật, nhưng Cố Trường Trạch cũng không hề sửa lại lời mình nói, có thể thấy được những lời ông ta nói chính là thật.
Nhìn thấy cô dao động, Cố Trường Trạch càng có thêm tự tin, dùng ngữ khí hoàn hoãn từng bước dẫn dắt cô,"Nguyên khí có hạn, cô nhìn xem hiện tại trên thế giới có bao nhiêu người, mỗi người có thể có được bao nhiêu nguyên khí? Cô cho rằng vì sao Huyền môn lại xuống dốc như bây giờ, vì sao số lượng người tài càng ngày càng ít đi? Thế giới này từ lâu đã bị áp đảo, nhất định phải dùng phương thức mới để cai trị."
"Tôi tổ chức huyết tế là vì muốn tìm ra con đường mới cho thế giới này, tôi muốn trở thành Thiên Đạo mới, không chỉ vì một mình tôi, mà còn vì con người trên toàn thế giới này, tôi đang cứu vớt thế giới, tôi vô tội, cô hẳn nên giúp tôi mới phải!"
Hiện trường tĩnh lặng.
Cả đám yêu quái và quỷ sai ngơ ngác nhìn nhau, không biết lời Cố Trường Trạch nói là thật là giả, thế giới có phải sẽ sớm bị diệt vong hay không.
"Đây chính lời ông nói ra để tự lừa gạt chính mình sao?" Tô Vân Thiều biết khuyết điểm của bùa nói thật —— nếu Cố Trường Trạch dùng lời nói dối để lừa dối chính mình, nói nhiều lần đến chính ông ta cũng tin, thì bùa nói thật sẽ không phát hiện ra được.
"Lời nói của ông về việc thế giới bị huỷ diệt, muốn trở thành đắng cứu thế có gì khác nhau sao? Nếu muốn cứu vớt thế giới phải dùng tới cách nhuốm day máu tanh như vậy, sao ông có thể chắc chắn cách làm của mình là đúng? Vì sao lại không lựa chọn một con đường có ít thương vong hơn?"
"Tôi tìm rồi!" Cố Trường Trạch gào rống đến nỗi trên cổ nổi đầy gân xanh,"Nhưng đây là cách nhanh nhất! Nếu dùng biện pháp khác, cần ít nhất một ngàn năm trở lên, thế giới này đã không chờ nổi nữa!"
"Thật xin lỗi, thế giới này không cần ông cứu vớt." Tô Vân Thiều quấn bùa gọi lửa quanh kiếm Lôi Minh, kiên định chặt đầu của Cố Trường Trạch, loại bỏ chút kiên trì cuối cùng còn sót lại của Cố Trường Trạch. Chẳng bao lâu, thân hình vốn đã nhợt nhạt của Cố Trường Trạch càng trở nên mờ nhạt hơn, hai chân của ông ta biến mất trước tiên, sau đó lan rộng lên phía trên, từ từ chuyển sang phần thân trên.
"Là mày đã hủy hoại thế giới, mày sẽ thúc đây sự huỷ diệt của thế giới, mày sẽ phải hối hận!" Có Trường Trạch căm phẫn mà nhìn chằm chằm Tô Vân Thiều, đột nhiên ông ta ngửa mặt lên trời gầm to,"A ——"
Đó là một con dã thú hấp hối đang gầm lên bằng toàn bộ sức lực cuối cùng của mình, làm rung chuyển cả quảng trường, khiến tất cả người, yêu, quỷ đều cảm thấy cả hồn phách của mình bị chắn động, không thể đứng thẳng lên được.
"Vèo ——" Có thứ bí ẩn gì đó bay từ trên không trung lại.
"Cần thận!" Tô Vân Thiều đẩy Tuệ Tâm và Quách Uyễển Thanh đang đứng bên cạnh mình sang hai bên, chờ đến khi cô chuẩn bị rút lui thì lại chậm một bước, chỉ có thể né tránh chỗ yếu hại mà thôi.
"Xoẹt xoẹt ——" vũ khí sắc bén cắt xuyên qua ống tay áo cắt vào cánh tay của Tô Vân Thiều, máu đỏ tươi nhỏ xuống sàn gạch, nở ra những bông hoa máu.
Đây là lần đầu tiên Tô Vân Thiều bị thương kể từ khi sống lại tới nay. "Muốn chết!" Tất cả yêu quái và quỷ sai đều nổi giận, liều mạng ném Bảo Khí về phía người tung vũ khí ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận