Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 644:

Chương 644:Chương 644:
Chương 644:
Tương đương với việc người trước đã mở ra bao nhiêu đường để đi, còn người sau chỉ có thể đi trên một con đường.
Nhưng cho dù là người tới trước hay người tới sau, đối với am hiểu và yêu thích trận pháp mà nói, quá trình nghiên cứu trận pháp đều rất vui vẻ.
Mà Hằng Thuật và Tô Vân Thiều chính là dạng người này.
Đến khi vào khoang máy bay, Tô Vân Thiều cũng không he nghỉ ngơi, cô vẫn luôn vùi đầu suy nghĩ và nghiên cứu, cho đến khi đạt được mục đích mới thôi.
Biết là kỳ nghỉ ngắn hạn này là dùng để bồi đắp tình cảm với người nhà, nhưng trận đồ đã đến tận tay, cô không thể nào không nghiên cứu được, bây giờ cô nên chọn lựa thế nào?
Người nhà họ Tô đều không thích tới những nơi thắng cảnh nỗi tiếng để chụp ảnh, cho nên đi đâu cũng được.
Nhưng vẫn phải có điểm đến, tuy vậy họ sẽ không nhanh chóng lên đường mà làm bỏ lỡ phong cảnh trên đường đi.
Cả nhà thuê một chiếc xe, ba Tô và Tô Húc Dương sẽ thay phiên nhau lái xe, suốt chặng đường cả nhà đều rất thong dong, nhàn nhã.
Đồng cỏ rộng lớn giống như một chiếc thảm màu xanh lục, vô biên trải dài trên mặt đất, khi dẫm chân trần lên thảm cỏ ay sẽ cảm nhận được sự mềm mại khác xa với cảm xúc mà những thảm cỏ nhân tạo được đặt trong nhà.
Thảm cỏ màu xanh lục trải dài đến tận cuối chân trời xanh, có một dải may trắng lững lờ, thấp thoáng bóng người đang chăn dê bò, họ vừa vung roi vừa hát.
Bọn họ đang hát bằng tiếng địa phương, cả nhà họ Tô không ai hiểu được nhưng lại cảm nhận sự vui vẻ, tự do mà âm nhạc mang tới, khiến cho trái tim của họ đều rung động, muốn được ném thử cuộc sống du mục chăn dê, chăn bò một lần.
Trên đường du lịch, cả nhà họ thi thoảng sẽ dừng lại một chút khi nhìn thấy có người chăn dê thả bò, gặp được phong cảnh đẹp thì sẽ dừng lại ăn cơm, dã ngoại, chụp vài tắm ảnh, nếu nhìn thấy người họ sẽ đến thăm quan những ngôi nhà bạt đặc trưng của thảo nguyên, nếu không thấy người thì họ sẽ ở lại trong xe.
Có đại lão trong Huyền môn là Tô Vân Thiều ở đây, cả quãng đường đi du lịch họ không cần lo lắng mình sẽ gặp phải nguy hiểm.
Nếu người thân có gặp nguy hiểm, Tô Vân Thiều sẽ phát hiện ra chỗ nào có nguy hiểm trước, cô sẽ nhắc họ đi đường vòng, còn nếu mà có tên cướp nào dám tới, vậy thì người gặp nguy hiểm chính là tên cướp kia rồi.
Kỳ nghỉ ngày quốc khánh là đỉnh cao của du lịch, rất nhiều người cũng lái xe đi du lịch như gia định họ, thi thoảng trên đường đi họ sẽ nhìn thấy rác bị vứt lung tung ven đường, cả nhà năm người cùng ba bé yêu quái nhỏ sẽ dọn dẹp rác thải lại.
Nhu Mễ dùng miệng cắp rác, Vân Tiêu và Vân Đình thì dùng đuôi cuốn lại, ba đứa chúng nó cũng chẳng có ý thức bảo vệ môi trường gì cả, chẳng qua là nhìn thấy năm người nhà họ Tô nói đúng, một nơi đẹp thế này mà lại bị phá huỷ bởi rác rưởi thì thật đáng tiếc.
Tô Húc Dương nhìn thấy ba bé yêu quái nhỏ nhà mình ngoan ngoãn nghe lời như vậy, thường xuyên thở dài: "Nhóm người lớn này còn chẳng bằng ba đứa nhỏ, thật sự là không thể cứu nổi nữa rồi!"
Thói quen xấu như xả rác bừa bãi này không phải của riêng một hai người mà là rất nhiều người, cứ bạ đâu vứt rác đấy, nói cũng không nghe, trái lại bạn sẽ còn bị họ mắng ngược lại.
Nhà họ Tô cắm trại bên cạnh một hồ nước, muốn trải nghiệm cảm giác câu cá trên thảo nguyên. Cũng không nhất thiết phải câu được cá, họ chỉ muốn trải nghiệm cảm giác thú vị khi câu cá ở nơi đặc biệt mà thôi.
Ba mẹ Tô rất hưởng thụ loại cuộc sống nhàn nhã này, bọn họ không ngồi trên ghế đầu mà ngồi trên cỏ, hai vợ chồng thủ thỉ, tâm sự nhỏ với nhau. Tô Huc Dương mãi vẫn không câu được cá, trong đầu anh ấy nỗi lên một ý nghĩ kỳ lại, quay sang hỏi Nhu Mễ đang ngồi cạnh chờ ăn cá: "Nhu Mễ, em có thể bắt được cá không?”
Nhu Mễ:?2?2
Cho hồ ly xuống hồ bắt cá, vậy con người thì làm việc gì?
Tô Y Y không có một chút hứng thú nào với chuyện câu cá, cả hành trình đều bám lấy Tô Vân Thiều, khó khăn lắm cô ấy mới có được cơ hội như vậy nên bây giờ chỉ lo bám chặt lấy chị gái.
Về phần vị hôn phu, người muốn biết mọi hoạt động của cô ấy thì sao? Ai có rảnh mà quan tâm chứ. "Chị, em chỉ hơi tò mò một chút. Chị nói xem, chúng ta đã đã trải qua hơn một nửa chuyến hành trình này rồi, mà vẫn chưa gặp được yêu quái mà Viên Viên nhắc tới sao? Liệu có phải là do Viên Viên sinh ra ảo giác không?
Tô Vân Thiều: "..."
Nhìn em gái chớp chớp mắt giả vờ ngây thơ vô tội, cô vẫn luôn cảm thấy em gái đang thất vọng vì chưa gặp được yêu quái thì đúng hơn.
"Em rất hy vọng được nhìn thấy một động vật nằm trong diện bảo vệ cắm nuôi nhốt sao?"
Không phải bảo tình cảm chị em sâu đậm à?
Em đây là muốn đẩy chị mình vào tù mọt gông thì col
Tô Y Y cười cười, ôm lấy cánh tay của Tô Vân Thiều: "Không phải có câu nợ nhiều thì không lo sao, nuôi một con cũng phạm |ội, nuôi một đám cũng là phạm tội, có khác gì nhau đâu."
Tô Vân Thiều: "..." Em im miệng đi!
"Chị không được, chị không thể, chị không nuôi một đám thú, em dập tắt hy vọng đi!"
Tô YY:?
Cô ấy giơ ngón tay lên đếm: "Viên Viên, Vân Tiêu và Vân Đình đều là động vật được bảo vệ cấp một, Nhu Mễ là cấp hai, nếu lúc trước chị mang cả con tê tê nhỏ kia về nữa thì là năm con, tụm năm tum ba, một đám con nào cũng đủ tiêu chuẩn hết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận