Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 472:

Chương 472:Chương 472:
Chuong 472:
Anh trai Van Tiêu kế thừa nhiều huyết thống Xà Yêu của ba hơn, cho nên dù nó có sinh ra trước nhưng trí tuệ khai thông chậm chạp, tiềm lực phát triển lại lớn hơn.
Còn em trai Vân Đình kế thừa huyết thống con người của mẹ nhiều hơn, nên cho dù nó sinh ra sau nhưng lại thông minh hơn, biết cách tu luyện và nhập đạo sớm, trong cuộc sống hằng ngày cũng chăm sóc cho anh trai nhiều hơn.
Yêu có thể hóa thành hình người, chúng có thể thích ứng và tuân thủ quy tắc sống trong xã hội hiện đại cho nên giữa người và yêu không khác nhau quá nhiều.
Tô Vân Thiều không he kỳ thị sự kết hợp giữa người và yêu, chỉ là..."Chủng tộc của người và yêu không giống nhau nên rất khó sinh sản, thế mà ba mẹ của hai em lại có thể sinh ra được hai đứa con trai."
Yêu có thể hóa thành hình người nhưng điều đó không có nghĩa họ là con người, giữa yêu và người vẫn có khoảng cách sinh sản.
Sinh một đứa đã vô cùng thần kỳ rồi, vậy mà họ có thể sinh đến hai đứa.
"Tôi cũng không biết lý do, ba nói mẹ là một người rất đặc biệt, mẹ lại nói bà chỉ là một người bình thường mà thôi." Vân Đình không hieu y cua ba me minh, Van Tieu thì thôi khỏi cần nhắc tới.
Tô Vân Thiều: "Vậy ba mẹ của các em đâu rồi?"
Vân Tiêu đau lòng nằm sấp xuống đắt: "Chết, rồi."
Vân Đình tức giận vung đuôi đập nát một tảng đá trong hang, đá vụn tí tách rơi xuống như mưa nhưng nó dùng thân thể của mình cản lại nên không rơi xuống người Tô Vân Thiều.
"Ba vì bảo vệ mẹ và chúng tôi mà đã bị mấy người đó bắt đi rồi giết chết, mẹ dẫn chúng tôi chạy trốn, trên đường bị bệnh nên cũng chết rồi."
Tô Vân Thiều: "..."
"Các em biết hình vẽ này có ý nghĩa gì không?”
Vân Tiêu: “"Nguyễn.. lời nguyễn."
Vân Đình: "Ba tôi nói đó là lời nguyên, chỉ cần hình vẽ này còn thì chúng tôi không có cách nào thoát khỏi ảnh hưởng của lời nguyền được, nhưng mẹ tôi đã từng nói vì liên quan đến ba cho nên hậu quả chúng tôi phải gánh chịu đã giảm đi rất nhiều."
Lời nguyễn.
Là một thứ mà Tô Vân Thiều nửa hiểu nữa không.
Chỉ dựa vào một mình cô thì không giải quyết được chuyện này. Cô buộc phải đi lên trên, chờ đến khi điện thoại có internet lại thì cô sẽ hỏi nhóm bạn của cô. Còn nếu không biết nữa thì còn có Diêm Vương am hiểu mọi việc kia mà.
"Chị phải đi rồi." Tô Vân Thiều vẫn ôm con tê tê nhỏ kia, cô định trước khi ra ngoài sẽ đem nó theo ra luôn, tê tê chỉ biết đào hang chứ không sống trong hang, con tê tê nhỏ này lạc đường hơi bị xa rồi đấy.
Đuôi của Vân Tiêu lưu luyến quấn lấy eo của Tô Vân Thiều, mắt trăn đỏ au bịn rịn nhìn cô nhưng không nói câu nào giữ cô ở lại.
Dáng vẻ muốn giữ người ta ở lại nhưng không nói tiếng nào thế này là cách chí mạng nhất đáy.
Tô Vân Thiều đang định nói, đột nhiên cô nhớ đến sự nhờ cậy của Địch đạo diễn: "Vân Tiêu, em có nhớ lúc trước có người quay phim trong hang không? Đúng lúc hai người kia đang dùng củi mục đốt lửa thì em xuất hiện, khiến cho rất nhiều người sợ hãi."
Vân Tiêu dùng đuôi sờ đầu mình: "Ướt rồi, khói, sặc."
Cho nên Vân Tiêu xuất hiện hẳn là vì nó sợ những người đó đốt củi mục sẽ tạo ra khói nồng đúng không?
Cái cảnh lén lút quan sát con người kia cùng với thời điểm xuất hiện quá trùng khớp với nội dung kịch bản, một trái tim mơ ước làm diễn viên, mọi chuyện quá là hoàn hảo luôn.
Tô Vân Thiều bật cười, có lẽ giấc mộng quay một bộ điện ảnh nổi tiếng của Địch đạo diễn sắp sụp đổ rồi.
"Vậy, chị đi nhé?"
Vân Tiêu gật đầu, thân trăn trườn về phía trước dẫn đường cho cô, Vân Đình yên lặng quay đầu trườn về hướng ngược lại.
Tạm biệt, đến một lời chào nhau cũng không nói sao?
Tô Vân Thiêu định vẫy tay tạm biệt, thấy vậy thì không vẫy nữa, cô theo sau Vân Tiêu đi ra ngoài.
Đi tiếp một đoạn, điện thoại đã có tín hiệu lại.
Sau khi kết nối được internet, điện thoại lập tức nhảy ra vài dòng tin nhắn.
Ngọc Bạch Y: Vân Thiều, dưới núi có người đến rồi, kẻ này không có ý tốt.
Ngọc Bạch Y: Người trong đoàn làm phim báo tin cho tớ, nói rằng có người đang nghe ngóng tin tức của con trăn lớn. Lúc đoàn làm phim xảy ra chuyện đã gây ra động tĩnh khá lớn nên những cư dân ở gần đây đều biết, tớ đoán là không dấu bọn họ được bao lâu nữa đâu.
Tô Vân Thiều: Ai vậy?
Ngọc Bạch Y: Người đó giả thành phóng viên, nói là đến đây để điều tra tin tức mới, nhưng cậu cũng biết đấy, người trong nghề chúng tớ có khứu giác rất nhạy bén với đám phóng viên này, người này chắc chắn không phải phóng viên! Dù sao kẻ này cũng không hề có ý tốt, chúng ta nhanh chóng đưa Xà Yêu chạy trốn dil
Cơ thể khổng lồ của Vân Tiêu và Vân Đình thu hút như vậy, liệu có thể trốn đi đâu được chứ?
Tô Vân Thiếu nhức đầu, cô đành hỏi Vân Tiêu: "Vân Tiêu, bên dưới có người đến rồi, kẻ này có lẽ là thợ săn, có thể hắn có liên quan đến người hại chết ba em lúc trước hoặc là lời nguyễn trên cơ thể các em, em có chỗ để trốn không?"
Vân Tiêu dùng đuôi chỉ xuống dưới: "Hang, nhiều lắm."
Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, nhưng Tô Vân Thiều luôn cảm thấy nơi này không an toàn.
Vân Tiêu là một con yêu quái thật thà, ngay cả nói chuyện cũng không lưu loát, nó còn biết cứu người và động vật nhỏ. Vân Đình là một đứa kiêu ngạo, tính tình nóng nảy nhưng chưa từng hại người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận