Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 495:

Chương 495:Chương 495:
Chương 495:
Diêm Vương: "Cho nó một hình ảnh về ngoại hình của con người, giúp nó hóa hình thành như vậy."
Cách nói này vừa cụ thể vừa trừu tượng, Tô Vân Thiều bối rối đến mức lông mày cũng nhíu hết cả lại.
"Sâm Sâm, em là bé trai hay bé gái, muốn biến thành giống như chị hay như Diêm Vương và Ngọc Bạch Y2 Hay là chị lên mạng chọn một vài nam nữ minh tinh xinh đẹp cho em nhé?"
Lúc này Sâm Sâm cảm giác như mình đang bị sốt cao vậy, nó đang cực kỳ khó chịu, lỗ tai ù đi, chỉ nghe thấy khúc giữa là "biến thành giống như chị hay là như Diêm Vương”.
Diêm Vương 222
Là Diễm Vương mà nó đang nghĩ đến sao?
Không không không, muốn chết à?I
Nó không thèm biến thành như vậy đâu!
"Bé, à không phải, Sâm Sâm muốn biến thành như chị!" Sâm Sâm nhớ lại dáng vẻ của Tô Vân Thiêu, da rất trắng, tóc rất dài, vóc người rất đẹp, lúc không cười thì nhìn không được dễ gan cho lắm, nhưng lúc cười lên lại vô cùng âm áp, đã thế lại còn rất tốt bụng nữa.
Đúng! Nó muốn biến thành một người như Tô Vân Thieul
Nó không thèm biến thành cái cục đen thui thuw lùi như Diem Vương đâu, lại còn mặc quần áo dài như vậy nữa. Mặc quần áo hoa hòe các kiểu mới đẹp hơn chứ.
Sâm Sâm quyết định rồi, một giây sau đó, cây nhân sâm bắt đầu dài ra, biến ra một cái đầu, rồi đến tứ chỉ và quân áo.
Làn da trang như sứ, mái tóc dài màu đen kéo đến bắp chân, khuôn mặt giống Tô Vân Thiều đến sáu phần, đôi mắt thì giống Diêm Vương y như đúc, cả người khoác một cái áo choàng màu đen giống với Diêm Vương, từng đóa hoa bỉ ngạn đỏ cỡ to nở rộ ở trước ngực và sau lưng.
Sau khi hóa hình, Sâm Sâm vốn chỉ to bằng nửa bàn tay giờ đã lớn bằng một bàn tay to.
Nó mông lung ngồi trong lòng bàn tay của Tô Vân Thiều, như thể Tô Vân Thiều đang nâng một phiên bản thu nhỏ của mình vậy.
Tô Vân Thiều trằm mặc, Diêm Vương cũng trằm mặc.
Chuyện thân mật gì cũng chưa từng làm mà giờ tự nhiên lại lòi ra một chứng cứ phạm tội thế này. Bảo sao cảm giác phạm tội lại rõ ràng đến vậy chứ!!!
Tác giả có lời muốn nói:
Sau khi Sâm Sâm biết được mình trông thế nào thì lập tức "Oeee!" một tiếng khóc lớn.
Tác giả: "Chuyện này tám chín phần mười là không hợp ý cưng rồi. Nhưng mà cưng nghĩ lại thử xem, nếu cưng hóa thành dáng vẻ này rồi thì tương lai được cả truyện cưng chiều là điều hiển nhiên. Nữ chính và nam chính đều sẽ bảo vệ cưng, cưng cũng yên tâm giữ được cái mạng nhỏ, như thế chẳng phải tốt biết bao, có đúng không nè?”
=
Sâm Sâm đứng trong lòng bàn tay của Tô Vân Thiều, nó nắm quân áo kéo qua kéo lại xem, sau đó lại so dáng người của mình với quân áo, trừ việc quần có hơi dài ra thì những thứ khác đều rất ổn.
"Vân Vân ơi, em đẹp không? Em có giống chị không?" Hai mắt Sâm Sâm sáng long lanh, nó lấy hai tay ôm má, dùng gương mặt giống hệt Tô Vân Thiều làm ra một vẻ mặt mà cô sẽ không bao giờ làm.
Hô hấp của Diêm Vương hơi sững lại, anh len lén quan sát Tô Vân Thiều, nếu vợ yêu mà dùng ánh mắt này nhìn anh thì chỉ sợ là anh sẽ bất chấp tất cả mà bế cô ấy về địa phủ để tổ chức đám cưới mắt.
Tô Vân Thiều lặng thinh một lúc lâu rồi mới bình tĩnh hỏi lại: "Giống lắm, Sâm Sâm, ban nãy em đã suy nghĩ đến điều gì trong lúc hóa hình vậy?”
Bởi vì ước nguyện đã thành sự thật, Sâm Sâm vui vẻ nói: "Em muốn biến thành một cô gái xinh đẹp như Vân Vân chứ không muốn giống Diêm Vương, nhưng hoa trên quần áo của Diêm Vương đẹp quá, em muốn chúng ạ.
Rồi, hiểu vấn đề ở đâu luôn.
Tô Vân Thiều trực tiếp quyết định, trước khi mấy con yêu quái trong nhà muốn hóa hình thì cô phải cho chúng xem thật nhiều ảnh của các anh đẹp trai và chị đẹp gái khác, không thể để chúng Cứ “copy - paste” gương mặt này của cô mãi được!
Cô không dám tưởng tượng đến phản ứng của người nhà và đám bạn nhỏ của mình sau khi nhìn thấy Sâm Sâm luôn đó.
Tô Vân Thiều nói với Diêm Vương một cách chân thành: "Tính ra em thấy việc anh che mặt làm người khác không nhớ rõ mặt mình cũng khá hay đấy chứ, anh có mắt nhìn xa trông rộng thật đấy."
Diêm Vương bật cười: "Thế để anh dạy cho em nhé?”
"Thôi không cần đâu." Tô Vân Thiều chỉ nghĩ cho vui thế thôi, chứ tính khả thi của việc này không được cao máy: "Nếu người nhà và bạn bè mà không nhớ rõ mặt của em thì phiền lắm."
Diêm Vương: "Em có thể chọn lọc người nào nhớ và người nào quên mà.”
Tô Vân Thiều đặt Sâm Sâm lên vai mình: "Thế thì em học vậy!"
Nói được thì làm được, trên đường quay về 6 trăn, cô đã tranh thủ học xong kỹ năng này của Diêm Vương. Vân Tiêu và Vân Đình đã thu dọn 0 trăn xong hết rồi cho nên đang tự chơi với cái đuôi của mình, nghe thấy hai người họ đang đi xuống, cả hai bé trăn lập tức nhìn sang, sau đó... giật mình há hốc mồm.
Vân Tiêu nói lắp: "Vân, Vân Vân ƠI..."
Vân Đình trừng to mắt, hai tròng mắt thiếu điều muốn rớt ra ngoài luôn: "Mới qua có một thời gian ngắn như thế thôi mà hai người đã sinh con luôn rồi à2"
Tô Vân Thiều: "..."
Diễm Vương: "...”
Biết ngay là sẽ như vậy mài
"Lêu lêu, đồ trăn lớn ngốc nghếch..." Sâm Sâm đưa hai tay lên mặt sau đó le lưỡi lêu lêu: "Bé là nhân sâm nè, hì hì, giờ bé có tên rồi, là Nhậm Sâm Sâm đó nha!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận