Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 686:

Chương 686:Chương 686:
Chương 686:
Đào Yêu: “Tìm Diêm Vương!”
Trên thực tế, suy nghĩ đầu tiên của Tô Vân Thiều cũng là tìm tới Diêm Vương, vì anh có quỷ môn có thể đi tới bất cứ chỗ nào mà anh muốn, cho nên anh có thể giao đồ đến chỉ trong vài phút.
Chỉ là hai anh em Vân Tiêu và Vân Đình vẫn có chút e sợ Diêm Vương, để cho chủ nhân của địa ngục làm công việc giao đồ vặt, quả là khó ngờ đấy.
Nhưng khi Đào Yêu nhắc tới việc nhờ Diêm Vương thì hai anh em họ cũng gật đầu đồng ý.
Thành thật mà nói, Tô Vân Thiều cũng nghĩ như vậy, chuyển phát nhanh thương hiệu Diễm Vương quá dễ sử dụng.
Nhưng hình như Diêm Vương đang kiêng kị về điều gì đó, anh cũng nói trước là sẽ không đến đại hội Huyền môn này, vì thế anh mới yêu câu cô dẫn Đào Yêu và anh em Vân Tiêu, Vân Đình theo, còn mang theo cả Bút Phán Quan nữa, cho nên có thể anh sẽ từ chối không giúp cô.
Bát kể nói như thế nào, cô vẫn phải hỏi anh một câu đã.
Tô Vân Thiều: [ Lâu Cảnh, anh có thể đến phòng em và mang giúp em Âm Dương Cổ và thức ăn của nó tới đây được không? ]
Lúc này, Diễm Vương đang bàn bạc công việc với Hắc Bạch Vô Thường trong điện Diễm Vương, nghe thấy âm báo tin nhắn WeChat, anh lập tức chạm vào điện thoại di động, sau đó thì nhìn thấy nội dung tin nhắn do cô vợ nhỏ của mình gửi tới.
Âm Dương Cổ uv?
Trong trí nhớ của anh, năm nay phái Thanh Sơn tổ chức đại hội Huyền môn hình như không có chủ đề nào liên quan đến Cổ cả?
Mới vừa rồi cô vợ nhỏ của anh đã sắp đi ngủ, làm sao đột nhiên lại muốn Âm Dương Cổ?
Diêm Vương nhận ra sự khác thường, ra hiệu dừng lại với Hắc Bạch Vô Thường, tập trung gõ chữ.
Hắc Bạch Vô Thường đều ăn ý mà giữ im lặng, chuyện của Diêm Vương phu nhân luôn được ưu tiên trước chuyện của địa phủ, bọn họ quen rồi, thật đấy.
Diêm Vương: [ Chuyện gì vậy? 】
Tô Vân Thiều: [ Vòng bán kết và chung kết năm nay có thể sẽ được tổ chức ở một nơi có tên là thôn Cổ, nơi đó cần đến Âm dương Cổ. 】
Diêm Vương: II
Tại sao trong kiếp này chuyện ở thôn Cổ lại xảy ra sớm như vậy? Liệu có phải là hiệu ứng cánh bướm đã xảy ra với cô vợ nhỏ của anh rồi?
Sau khi cô vợ nhỏ của anh sống lại đã làm biết bao việc để thay đổi vận mệnh của rất nhiều người khác, vậy nên có thể đã thực sự tạo ra hiệu ứng cánh bướm rồi.
Xử lý vấn đề ở thôn Cổ sớm hơn cũng tốt, cô cũng có thể tích luỹ thêm không ít công đức.
Chỉ là... Diêm Vương có chút buồn bực: "Anh không thể đến Thanh Sơn.”
Hắc Vô Thường yên lặng cúi đầu, rụt cổ rụt vai, giả vờ như chưa nghe thấy gì hết.
Anh ta đã rút ra được kinh nghiệm xương máu cho mình, anh ta chỉ là một cấp dưới của Diêm Vương mà thôi, không cần thể hiện quá xuất sắc làm gì, nếu không rất nhiều công việc vốn dĩ thuộc về người nào đó sẽ đổ hết lên đầu anh ta, với một lý do vô cùng đáng ghét,"vì anh có năng lực làm việc tốt hơn người khác".
Chẳng phải vị đàn anh kiêm đồng nghiệp Bạch Vô Thường của anh ta chính là một minh chứng sống đó sao, vì năng lực làm việc tốt nên anh ta thường bị Diêm Vương bắt làm việc thay khi ngài ay đi vắng?
Nhưng nếu anh ta muốn giảm bớt cảm giác tồn tại của mình và giả vờ làm chim cút, thì còn phải xem Bạch Vô Thường có đồng ý hay không.
Bạch Vô Thường, thích làm cá muối, ghét công việc và ghét làm thêm giờ, đá Hắc Vô Thường một cách trắng trợn, khiến Hắc Vô Thường loạng choạng mà ngã sõng soài trước mặt Diễm Vương, một đống tài liệu cũng lộp bộp đổ theo sau.
Âm thanh cơ thể nặng nề ngã xuống sàn gỗ, tiếng kêu đau đớn của Hắc Vô Thường, và tiếng tài liệu rơi xuống đất đều lọt cả vào tai của Diễm Vương.
Diêm Vương ngắng dau lên, anh đang muốn để Hắc Vô Thường dọn dẹp mớ tài liệu hỗn độn này thì lại nghe Bạch Vô Thường trịnh trọng nói: "Diêm Vương đại nhân, Hắc Vô Thường vừa mới nói sẽ chia sẻ lo âu với ngài. ˆ
Hắc Vô Thường: III
Đây là việc có liên quan đến Diêm Vương phu nhân mài
Anh ta không muốn dính lfu một chút quan hệ nào với Diêm Vương phu nhân, được chứ?!
Hắc Vô Thường không thể tin được mà quay đầu nhìn lại, anh ta thấy người anh em tốt kiêm đồng nghiệp Bạch Vô Thường của mình đang mỉm cười với anh ta.
Nụ cười này ngày thường anh ta thấy rất dịu dàng, mà bây giờ rơi vào mắt anh ta lại chẳng khác nào nụ cười của quỷ Sa Tăng.
Bạch Vô Thường: "Thường ngày tôi hay nghe anh than thở muốn chia sẻ buồn lo với Diêm Vương đại nhân mà. Anh đúng thật là Hắc Vô Thường chăm chỉ và tài giỏi nhất tại địa phủ trong vòng một ngàn năm qual”
Bạch Vô Thường đứng đó vỗ tay kịch liệt, khen ngợi Hắc Vô Thường hết lời, nhưng những lời khen ấy khi lọt vào tai của Hắc Vô Thường thì chẳng khác nào lời của ma quỷ đang thì thầm bên tai anh ta.
Lời chửi thể đã sắp lọt ra khỏi miệng, nhưng ngay lập tức Hắc Vô Thường nhận ra bây giờ không phải là lúc mắng mỏ người khác, điều quan trọng nhất trong lúc này chính là vạch trần hành vi vô tình vô nghĩa của Bạch Vô Thường trước mặt Diễm Vương.
"Diễm Vương đại nhân, tôi chưa từng nói như vậy" Hắc Vô Thường lo lắng bào chữa cho mình.
Diêm Vương nhếch lông mày nhìn Hắc Vô Thường bằng ánh mắt trêu chọc, anh còn chưa kịp nói chuyện, Bạch Vô Thường ở phía sau đã kêu lên: "Trời a Hắc Vô Thường, anh không muốn chia sẻ âu lo với Diêm Vương sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận