Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 219:

Chương 219:Chương 219:
Chuong 219:
Tô Van Thiều nhìn cô ấy, chớp chớp mắt, không nói chuyện.
Tô Y Y giật mình há hốc miệng, không phải chứ, chị gái định không mang cả Nhu Mễ đi sao? Cũng đúng, ngay từ day chị ấy cũng chưa từng nói muốn đưa hai đứa nó vào thành phối!
Hệ thống cũng đã hiểu: [ Chỉ mang một người, người còn lại nhất định sẽ làm am lên, không muốn phạm pháp thì chỉ có thể lựa chọn không mang ai theo cả. ]
Tô Y Y thầm nghĩ: Không đưa ai trong hai đứa chúng nó di thì còn loạn hơn. Nhưng cô ấy không nói ra, Tô Vân Thiều cũng không từ chối rõ ràng, chính là vì cô sợ Nhu Mễ và Viên Viên sẽ làm loạn lên, không nói ra ít nhất còn có được một khoảng thời gian yên tĩnh.
Lúc này, Nhu Mễ kêu meo meo.
Dân làng tới rồi.
Ban ngày, khi nhóm Tô Vân Thiều tới đúng vào thời gian ăn cơm trưa, người trong làng đành phải thu dọn đồ đạc rồi rời đi, cơm nước xong họ mới có thời gian, làm sao lại không tới đây xem một chút chứ?
Tất cả các cô chú mà bọn họ gặp ở cổng làng cách đây không lâu đều đã đến.
Cả nhóm người, mỗi người đều tự mang đồ ăn vặt và trái cây, hạt dưa và đậu phộng được đựng ở trong giỏ, có người biết ở đây không đủ ghế còn mang theo băng ghế nhỏ tới, khiến các bạn nhỏ rất kinh ngạc.
"Vân Vân à, từ lúc dùng bùa giúp ngủ ngon của cháu, bạn già của nhà tôi đã ngủ rất ngon giác đấy."
"Từ sau khi cháu trai tôi dùng bùa tỉnh táo của Vân Vân, học tập hay làm bài đều đều hết sức tập trung, năm nay nó làm bài thi vào đại học cũng rất tốt."
"Nếu hỏi tôi thì tôi vẫn sẽ trả lời bùa bình an của Vân Vân dùng tốt nhất, lần trước ông Lý lăn từ trên núi xuống cũng không xảy ra chuyện gì cả." "Lá bùa người qua đường kia cũng dùng rất tốt, dùng trong lúc bắt gà cũng khá tiện đấy!"
Các bạn nhỏ cũng đã dùng qua những lá bùa đó, nhưng cách sử dụng của họ khác với người dân trong làng, cho nên đem tới cảm giác không giống nhau.
Họ hỏi thăm về cuộc sống của Tô Vân Thiều trong hơn một tháng qua.
Diêm Vương phớt lờ những lời xì xào của dân làng,"Hình như tôi chưa thấy người này bao giờ", nhưng anh vẫn venh tai lắng nghe.
Anh vừa tới đây tối hôm trước, hôm sau Tô Vân Thiều đã đi rồi, không để lại cho anh lấy một câu hỏi thăm. Nhóm các thim bỏ hạt dưa và đậu phộng trong tay xuống, kể lại những câu chuyện cũ không biết đã ke đi ke lại bao nhiêu lần.
"Sáng sớm ngày hôm đó, ông Vương lái chiếc xe ba bánh nhỏ đến thị trấn mua đồ thì nhìn thấy Vân Vân ngã ở dưới chân núi, liền vội vàng đưa con bé đến bệnh viện..."
Trên người Tô Vân Thiều lúc bấy giờ ngoại trừ quần áo và đôi giày ra thì chẳng còn gì khác, trí nhớ lại còn không rõ ràng, nhưng trên người chỉ có vài vết thương nhỏ chứ không để lại thương tật gì.
Chú Vương đã trả trước tiền thuốc men, sau đó đưa người đến đồn cảnh sát để hỏi thăm, cuối cùng thấy cô gái nhỏ chẳng có một xu nào trên người, ném ra ngoài sợ chẳng sống nổi mấy ngày, chú ấy tốt bụng đưa cô về nhà.
Vốn tưởng rằng cô chỉ ở lại nhà chú ấy mấy ngày mà thôi, chờ đến khi bên chỗ cảnh sát điều tra ra được thân phận của cô thì người nhà sẽ đến đón cô đi.
Nhưng người ta lại điều tra ra được, Tô Vân Thiều không có người thân, cho nên chẳng ai đến đón cô đi cả.
Chú Vương và thim Vương bàn bạc một hồi, lo lắng Tô Vân Thieu vì mất hết người thân nên bị sốc khiến cô nghĩ quần, trên đường đi không biết lại gặp phải tai nạn gì mà bị mắt trí nhớ, họ cảm thấy không thể mặc kệ để Tô Vân Thiều rời đi như vậy, chẳng may cô mà xảy ra chuyện gì thì họ sẽ phải hối hận.
Người dân ở thôn Nguyện đều là người chất phác, lương thiện, lại thấy Tô Vân Thiều tuổi còn nhỏ nhưng lại có tay nghề làm bà cốt, trong mấy ngày này, cô ấy luôn giúp đỡ những nhà đã cho cô quân áo và đồ ăn, không phải là đứa nhỏ vô ơn, cho nên cả làng nhất trí cho cô ở lại.
Dân làng bàn bạc với nhau một chút, rồi đưa ra hai phương án.
Một là cứ để Tô Vân Thiều ở lại nhà chú Vương, hai là tìm một căn nhà khác trong thôn cho Tô Vân Thiều ở, mỗi nhà sẽ giúp đỡ cô một chút gạo hay mì gì đó. "Sau đó, Vân Vân nói nó không có hộ khẩu ở thôn chúng tôi, lại chưa có đóng góp gì cho thôn, không tiện lấy đất, cho nên muốn ở lại nhà trúc ở sau núi. Theo tôi ấy à, những đóng góp của Vân Vân đã rất lớn..."
Mọi người trong thôn đếm kỹ lại, bùa bình an mà Tô Vân Thiều đưa hôm nay đã giúp bà Lý khỏi bị ngã, ngày mai lại giúp cháu ngoại của thim Cố không bị nghẹn bánh, nghe có vẻ chỉ là mấy chuyện lặt vặt, chẳng quan trọng gì, không thể so sánh được với việc chắn động như giúp người khác tránh khỏi tai nạn giao thông.
Nhưng mà nghĩ kĩ lại, bà Lý đã tới tuổi này rồi, nếu bị ngã nhất định phải nằm viện, gân cốt bị thương phải nghỉ một trăm ngày, nếu nghiêm trọng bà ấy còn phải làm phẫu thuật nữa, phải chịu không ít đau đón.
Cháu ngoại của nhà thím Cố còn nhỏ, nếu không được chạy chữa kịp thời, có thể bị nghẹn thở mà chết, khiến cả gia đình thím ấy rơi vào đau khổ.
Những chuyện nhỏ nhặt như vậy còn rất nhiều.
Các bạn nhỏ cũng hiểu vì sao Tô Vân Thiều chỉ ở lại thôn Nguyện hơn một tháng mà lại nỗi tiếng như thé.
Trò chuyện được hai tiếng hơn, người trong làng phải về nhà nấu cơm tối, Tô Vân Thiều để người giấy nhỏ đi nâu cơm, còn mình thì vẫn nằm trên ghế tựa không thèm động đậy.
Khi dân làng đi hết rồi, cuối cùng Tần Giản cũng có thể hỏi: "Vân Thiều, bùa bình an của cậu ở chỗ này bán được bao nhiêu?"
"Không lấy tiền." Tô Vân Thiều có chút mệt mỏi nằm thẳng ra, cô xoay người lại, Lúc tới nơi này tớ chẳng có nổi một xu dính túi, những thứ tớ có được hau hết đều là do họ cho." Như vậy, làm sao cô còn không biết xấu ho mà lấy tiền của họ chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận