Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 631:

Chương 631:Chương 631:
Chương 631:
"Nếu không phải sinh thần bát tự của mày phù hợp với yêu cầu của anh ta, mày cho rằng từ nhỏ mày đã có được cuộc sống thoải mái như vậy sao? Vân Lệ Lệ, mày đừng ngây thơ nữa, nếu không phải sinh thần bát tự của Vu Diệu không phù hợp với yêu cầu của người đàn ông đó đưa ra, thì còn lâu tao mới chọn mày gửi đến đó!"
Lúc ấy, Vân Lệ Lệ mới hiểu được lý do vì sao mình có thể nghênh ngang di lại trong thôn này, không phải do cha cô ta là trưởng thôn, mà dựa vào người con trai thoạt nhìn còn ít tuổi hơn cả cô ta kia.
Cô ta cũng biết rằng, cơ hội một bước lên trời của mình đã vụt mắt.
Nhưng vì sao chứ? Vân Lệ Lệ không hiểu nỗi.
"Nhưng con thực sự chưa làm gì, quần áo cũng chưa cởi xong, làm sao anh ta biết được?"
"Anh ta không giống với chúng ta, nếu anh ta chỉ là một người đơn giản, mày nghĩ chúng ta sẽ có được nhiều vòng tay và thể gỗ như thế sao? Người trong thôn Vân chúng ta sẽ được sống những ngày tháng tốt đẹp như vậy sao? Chỉ một tay sai của anh ta thôi cũng đã làm được điều này, vậy mày còn cần tao nói cho mày biết bản thân anh ta lợi hại tới mức nào nữa không?”
Những chuyện cũng đã rồi, cho dù có đánh chửi Vân Lệ Lệ thêm nữa cũng không giải quyết được gì, Vân Lập Căn thất vọng rời đi.
Từ đó trở đi, tất cả những người dân tại thôn Vân mà Vân Lệ Lệ quen biết đều không chấp nhận cô ta, cô ta trở thành một món lễ vật không đủ tư cách, địa vị của Vân Lệ Lệ trong thôn cũng bị sụt giảm rất nhiều.
Vân Lệ Lệ tự trách mình lỗ mãng, dễ dàng đem đêm đầu tiên tặng cho người ngoài, cũng trách Vân Gia Thụ ngày thường diễn quá tốt, khiến cho cô ta không nhận ra bộ mặt thật của ông ta som hơn, cũng oán giận cha mình không nói rõ ràng cho cô ta biết từ sớm.
Cô ta trách trời rồi lại tự trách mình, nhưng cho du cô ta có trách cứ thế nào, thời gian cũng không thể quay trở lại, không có thuốc hối hận cho cô ta uống, cuộc sống giàu sang phú quý cô ta vừa mới gặp được đã phải rời xa.
Càng không may là: Những lần qua đêm trước đó Vân Lệ Lệ chỉ lo hưởng thụ, không làm tốt biện pháp tránh thai, cho nên bây giờ cô ta đã có thai rồi.
Dưới sự sắp xếp của cha, Vân Lệ Lệ gả cho Vân Gia Thụ, một năm sau sinh ra một đứa con gái.
Vân Lập Căn vui vẻ tới mức nhảy cẵng lên, bởi vì cháu ngoại gái có sinh thần bát tự phù hợp với yêu cầu.
Ông ta cầu xin lạy lục với Tào Kỳ, nhưng Tào Kỳ cũng không còn vui vẻ nữa, ông ta làm như những gì đã nói, không qua lại giao dịch với thôn Vân nữa.
Vân Lập Căn biết chuyện Vân Lệ Lệ không phải xử nữ đã chọc giận người nọ, sợ rằng từ nay về sau nguồn cung cấp vòng tay và thẻ gỗ sẽ bị chặt đứt, ông ta liền nói: "Tôi giao đứa nhỏ này lại cho ông, các ông nuôi nắng nó thế nào cũng được. ”
Chờ đến khi Vân Lệ Lệ tỉnh lại, biết được đứa con gái mình vừa sinh ra còn chưa kịp nhìn một lần đã bị mang ởi, mà lại là đưa cho người đàn ông hoàn hảo mà suýt chút nữa cô ta đã được ngủ cùng.
Vân Lệ Lệ hối hận không thôi, khóc lóc ầm ï.
Trong khi cô ta vẫn còn đang xúc động, Tô Van Thiều tranh thủ hỏi qua sinh thần bát tự cụ thể của con gái Vân Lệ Lệ.
Tốt lắm, thế mà họ đều là những cô gái sinh vào ngày toàn âm!
Mục đích của người nọ muốn có được Vân Lệ Lệ và con gái của cô ta nhất định không phải là vì tình!
Tô Vân Thiều bói một chút, quả nhiên, kết quả biểu hiện: Con gái của Vân Lệ Lệ đã chết.
Cô có cần nói cho Vân Lệ Lệ biết sự thật rằng con gái của cô ta đã chết hay không nhỉ?
Suy nghĩ này chỉ xuất hiện trong đầu của Tô Vân Thieu khoảng một giây, cô lập tức cảm thấy có nói ra cũng chẳng ích gì.
Một đứa con gái vừa sinh ra đã không thể nhìn thấy mặt, đối với Vân Lệ Lệ mà nói liệu có ý nghĩa gì không?
Nếu như Vân Lệ Lệ còn chút tình cảm nào với Vân Gia Thụ, cô ta đã chẳng cắm cho Vân Gia Thụ nhiều chiếc sừng như thế, hẳn là cô ta rất hận Vân Gia Thụ?
Người ta nói yêu ai yêu cả đường đi, ghét ai ghét cả tông chỉ họ hàng.
Dưới tiền đề căm hận người chồng, khả năng cô ta yêu con gái mình thực sự không lớn, đặc biệt là loại người có tư tưởng ích kỷ như Vân Lệ Lệ.
Tô Vân Thiều duy trì ảo trận, cô muốn nhìn thêm một chút xem còn có thể moi được thêm một chút tin tức có ích nào không.
Vân Lệ Lệ bụm mặt khóc lớn: "Cho dù ông có là cha của tôi, ông cũng không thể đem đứa con gái do tôi mang nặng đẻ đau trong chín tháng mười ngày tặng cho người khác như vậy được! Tôi là mẹ ruột của nó! Cả đời này tôi chỉ có được một đứa con ấy thôi!"
Vân Lập Căn cũng biết không cho mẹ ruột nhìn con mình một cái đã mang đứa nhỏ đi là hành vi rất quá đáng, cho nên ông ta đã an ủi con gái: "Con không nhìn thấy, sẽ không nhớ được mặt nó, sau này cũng không quá thương nhớ nó nữa."
"Không thương nhớ ư?2 Sao có thể!" Vân Lệ Lệ hét lên rất to,"Con bé lớn lên từng chút một ở trong bụng con rồi mới được sinh ra, suốt chín tháng mười ngày, cho dù không được nhìn thấy mặt thì cũng vẫn sẽ nhớ tới con bé!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận