Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 594:

Chương 594:Chương 594:
Chuong 594:
Tô Van Thiều nhận lấy chiếc vảy, quét ý thức qua, cô lập tức cảm thấy không đúng.
Nếu không có phương pháp bảo quản phù hợp thì không thể nào giữ nguyên vẹn được chiếc vảy từ mấy trăm năm trước, hơn nữa chiếc vảy này còn có màu bạc.
Đây, chắc là vảy của Ngân Dực?
Ý thức của Tô Vân Thiều đã bám vào người giấy nhỏ rất lâu rồi, nếu còn không quay về thì ý thức của cô sẽ bị tổn thương.
Cô bèn dặn dò bà lão vài câu, cũng không khác gì những lời đã nói với Đinh Thục Uyen,roi cô điều khiển người giấy nhỏ bay trở về hang động.
Ngay khi vừa thu lại ý thức, Tô Vân Thiều đã vô cùng mệt mỏi mà ngã lên người của Vân Tiêu và Vân Đình.
Vân Tiêu và Vân Đình đều đã chuẩn bị tâm lý trở thành đệm hình rắn, nhưng khi Tô Vân Thiều vừa ngã xuống thì Diêm Vương biến mắt hồi lâu lại xuất hiện, anh còn đỡ được cô.
"Lại cậy mạnh." Diêm Vương nổi giận vì cô vẫn luôn ép buộc chính mình, nhưng anh lại không thể làm gì cô được.
"Em không sao, nghỉ ngơi thêm một chút là được.” Tô Van Thiều cũng cân nhắc tới giới hạn, nếu không, khiến mình bị thương rồi, ai sẽ cứu Đỉnh Thục Uyễn và bà lão nọ? Ai sẽ là người giải quyết thôn Vân? Hơn nữa còn ảnh hưởng đến cuộc sống về sau của mình, thật không đáng.
Một tiếng "cạch" rất khẽ vang lên, miếng vảy bạc trong tay người giấy nhỏ rơi xuống đắt.
Nghe thấy tiếng động, Vân Tiêu và Vân Đình cùng nhìn qua, họ tình cờ phát hiện ra một miếng vảy của đồng loại mình.
Tô Vân Thiều chịu đựng cơn đau đầu và cảm giác mệt mỏi, lên tiếng: "Vân Tiêu Vân Đình, hai người nhìn thử xem, đây có phải là vảy của cha các người không?”
Có Diêm Vương ở đây, Tô Vân Thiều không cần ra tay, Vân Tiêu và Vân Đình đã nhanh chóng bò tới, họ ngắng đầu, dùng đuôi chọc chọc vào miếng vảy.
Vân Tiêu lắc đầu: "Không phải."
Vân Đình có chút hoài nghi: "Có chút giống của cha tôi, nhưng không phải."
Cho nên, ngoại trừ Ngân Dực, còn có một con rắn màu bạc khác?
Sao lại có nhiều rắn như thế?
Tô Vân Thiều sử dụng ý thức quá nhiều nên bị đau đầu.
Diêm Vương đau lòng ôm cô vào trong ngực, vỗ về cô: "Nghỉ ngơi một lát đi, em đừng suy nghĩ nữa, chờ đến khi em tỉnh ngủ thì chúng ta sẽ bàn bạc lại sau.” Tô Van Thiều "ừ" một tiếng rồi rất mau chóng chìm vào giác ngủ.
Sợ lúc ngủ cô sẽ bị lạnh, Diêm Vương đã dán mấy lá bùa lửa ở trong hang động, khiến cho toàn bộ hang động trở nên ấm áp, dễ chịu.
Vân Tiêu và Vân Đình là rắn, thích những nơi lạnh lẽo am ướt, không thích những nơi có nhiệt độ cao, vì thế hai anh em đã bò ra bên ngoài hang động.
Đến khi bốn con quỷ xong việc trở về, liền nhìn thấy hai người bọn họ đang ngồi canh ở ngoài hang động một cách nhàm chán, chúng dùng đuôi rắn chọc chọc máy chiếc lá rụng, mỗi một lần chọc đều rất chính xác, bên cạnh chúng nó còn có một đống lá dày. Cát Nguyệt dừng bước: " Sao hai người các cậu lại ở ngoài này?"
Vân Tiêu: "Diêm Vương tới."
Vân Đình: "Tô Vân Thiều mệt rồi nên đang ngủ, Diêm Vương ngồi trong đó chăm sóc cô ấy, các người đừng nên vào thì hơn.”
Vì thế, bốn con quỷ cũng ngồi xốm ở bên ngoài.
Vân Tiêu và Vân Đình chọc lá rụng, bốn con quỷ bọn họ ngồi bên đếm lá giúp, trở thành một cuộc thi chọc lá rụng xem ai chọc lá nhanh hơn, chuẩn hơn, nhiều hơn.
Học cứ chơi như thế được hơn nửa tiếng thì không còn kiên nhẫn nữa. Cát Nguyệt nhìn sắc trời, lo lắng khi Tô Vân Thiều tỉnh lại sẽ thấy đói, vừa lúc nhìn thấy ở đây có một đống cành khô lá rụng, bèn đưa ra đề nghị: "Tôi đi tìm may củ khoai lang đỏ tới đây, chúng ta nướng khoai cho đại nhân ăn đi.”
Nữ quỷ: “Trên núi có khoai hả?"
Nam quỷ đeo kính: "Nếu mà cô đi lấy của người dân trong thôn thì chính là ăn trộm đây."
Nam quỷ đầu đỉnh: "Mặc kệ đám người kia sống khốn nạn thế nào, nhưng đàn em chắc chắn không muốn cô đi ăn trộm đâu."
"Tuy rằng tôi cảm thấy trộm một chút đồ của đám khốn nạn kia thì chẳng có vấn đề gì cả, nhưng tôi cũng không muốn gây thêm phiền phức cho đại nhân, yên tâm đi, trên núi có rất nhiều khoai lang đỏ và quả dại, tôi lấy một chút về là được." Cát Nguyệt đã sớm tính toán xong.
Ba con quỷ học bá: "Cùng đi đi."
Bọn họ vừa nói như vậy, Vân Tiêu và Vân Đình cũng cảm thấy đói bụng.
Chúng ghé đầu liếc nhìn vào trong hang động, thấy Tô Vân Thiều vẫn còn đang ngủ, Diêm Vương thì vẫn còn tỉnh, nên bọn chúng quay người lên núi đi tìm thức ăn, ăn no nê xong lại quay về.
Mặt trời đã xuống núi, Tô Vân Thiều bị đánh thức bởi mùi thơm của khoai lang nướng.
Khi cô mở mắt ra, liền nhìn thấy bốn con quỷ và Vân Tiêu, Vân Đình ngồi xếp thành nửa vòng tròn, nhìn Diêm Vương dùng một tay nướng khoai, lửa để nướng đương nhiên là từ bùa lửa được dùng nguyên khí vẽ ra.
Quả cầu lửa phun lên theo bản năng phá huỷ cả bùa lửa, nhưng nó vẫn chịu sự khống chế của Diêm Vương, biến thành một ngọn lửa nhỏ không có sức uy hiếp để anh thong thả nướng khoai lang đỏ.
Nếu bùa lửa mà có linh trí, chắc bây giờ nó đang gào khóc thương tâm vì đại tài của mình bị lợi dụng, nhỉ? Hoặc là giận dỗi ngúng nguay giống như Cổ Âm Dương.
Tô Vân Thiều cảm thấy suy nghĩ của mình rất thú vị, cô mỉm cười, lười biếng dựa vào trên người Diêm Vương mà không muốn đứng dậy,"Từ khi nào mà anh biết làm máy thứ này?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận