Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 607:

Chương 607:Chương 607:
Chuong 607:
Trước khi Cốc Tuệ Vân qua đời, cô ấy nói cả đời này mình chẳng còn gì nuối tiếc, trước khi tắt thở lại nắm chặt lấy tay nó, nói một cách đầy ẩn ý: "Tội nghiệt sẽ ảnh hưởng tới tu hành, Ngân Sương, cô nhất định đừng để thù hận che mờ hai mắt."
Chẳng lẽ từ hơn một trăm năm trước Cốc Tuệ Vân đã nhìn ra nó sẽ bị thù hận hại khiến nó bị đánh suýt phải trở về nguyên hình sao?
Ngân Sương lắc lắc đầu, không thể nào đâu.
Cốc Tuệ Vân chỉ là một người bình thường, mà nó cũng đóng giả là một người bình thường để qua lại với Cốc Tuệ Vân. Nhiều nhất là trước khi chết, cô ay đã bày ra một số thủ đoạn phi thường để cứu bạn mình, nhưng khi đó Cốc Tuệ Vân đã sắp chết, sao cô ấy còn có thể nghĩ nhiều như vậy?
Yêu quái cho dù thông minh và mạnh mẽ đến đâu cũng không có khả năng dự đoán được tương lai.
Ngân Sương biết đây là lời cảnh cáo của Thiên Đạo đối với nó, nếu nó còn không chịu dừng tay, sẽ nhận được hậu quả càng đáng sợ hơn, nhưng bản thân nó không thể dừng tay được nữa.
Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh Bạch Sương bị đám người trong thôn Vân hành hạ đến mức hồn phi phách tán, hai đứa cháu mới sinh ra bị người thôn Vân nướng ăn trước mặt em gái mình, nó lại muốn băm thây xẻo thịt chúng trước mặt Thiên Đạo.
Hạ lời nguyền xong, Ngân Sương thu lại quỷ dời tường, cũng không he gia tăng sức mạnh cho lá chắn bên ngoài thôn Vân.
Tu vi mỏng manh của nó đã không còn đủ sức chống đỡ một phạm vi sử dụng phép thuật lớn như vậy nữa, cùng lắm thì chỉ có thể ngăn cản người dân trong thôn Vân một chút mà thôi.
Bạch Sương với tư cách là hóa thân của Bạch Xà nương nương, đã được người dân thôn Vân tôn thờ trong một trăm năm, còn Ngân Sương vì báo thù cho em gái mà phong tỏa toàn bộ thôn Vân trong vòng ba trăm năm. Trong ba trăm năm này, linh khí biến mắt, nguyên khí lên ngôi.
Trên thế gian không còn do người mạnh quyết định tất cả nữa, Thiên Đạo lại hướng về con người, mà những hành vi Ngân Sương làm với người dân thôn Vân vì báo thù cho Bạch Sương đã vượt quá giới hạn nhân quả, trên lưng nó gánh quá nhiều tội nghiệt.
Ngân Sương hoá thành yêu quái do tu luyện linh khí, mà hiện giờ trên thế gian thiếu linh khí thừa nguyên khí, nó lại tu luyện phép thuật lại từ đầu, nếu chỉ sử dụng một chút phép thuật nho nhỏ thì không sao, nhưng khi nó sử dụng phép thuật lớn hơn thì lại không thể hồi phục sau một ngày ngồi thiền.
Nó lo lắng rằng nếu cứ tiếp tục như vậy, nó sẽ trở thành một con rắn không có lý trí và chỉ biết làm theo bản năng, vì vậy, nó bắt đầu chuyển sang tu luyện nguyên khi.
Nhưng khi đó đã quá muộn rồi, nó lại phải độ kiếp hóa hình một lần nữa.
Khi đó, Ngân Sương cảm giác được thời gian của mình đã không còn nhiều nữa.
Quả nhiên, vào ngày nó phải chịu kiếp hóa hình đó, lôi kiếp to và mạnh nằm ngoài cả dự đoán, nó căn bản không chống đỡ nỗi.
Dưới sự tan công của sắm sét, thân rắn của Ngân Sương đã hóa thành than, hồn phách yếu ớt của nó đã thoát ra ngoài.
Nó cho rằng Thiên Đạo sẽ giáng sét trời đánh đến khi nó hồn phi phách tán, dùng cảnh ấy để cảnh cáo tất cả yêu quái trên đời không được coi thường phép tắc và mạng người như vậy, nhưng Thiên Đạo vẫn giữ lại chút nhân từ.
Hồn phách của Ngân Sương vẫn ở lại trong thôn Vân.
Nó nhìn thấy sức mạnh mình để lại ngày càng yếu đi sau khi nó chết, lá chắn vô hình bên ngoài thôn Vân cũng càng ngày càng mỏng, cho đến khi sức mạnh của nó hoàn toàn biến mắt, lá chắn kia cũng biến mất, người trong thôn Vân được giải phóng hoàn toàn.
Ba trăm năm trôi qua, rốt cuộc thì người trong thôn Vân cũng có thể đi ra ngoài.
Bọn họ nóng lòng muốn xuống núi, muốn biết năm nay là năm nào, thời đại này ai sẽ làm vua, ba trăm năm qua đã xảy ra những chuyện gì.
Tuy nhiên, tất cả mọi thứ dưới chân núi đều thật xa lạ với họ.
Họ không còn sử dụng quần áo và tiền đồng ngày xưa, nhà cửa kiến trúc đều thật xa lạ, họ cũng không còn sử dụng xe ngựa và xe bò nữa, ... tắt cả đều là những thứ người dân thôn Vân chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Họ khăng khăng rằng mình sống trên núi, chỉ là sống tự cung tự cấp và không giao tiếp với người dân dưới núi, những những người sống dưới chân núi cũng khẳng định rằng họ không bao giờ biết rằng có người sống trên núi, còn hỏi các thôn dân là có phải họ sống tại một nơi gọi là thế ngoại đào nguyên không.
Vân Văn Hiên đọc được một chút sách, gã biết nơi gọi là thế ngoại đào nguyên mà những người sống dưới chân núi đã nói.
Dân dà, người dân trong thôn Vân cũng biết được trên thế gian này đã xảy ra rất nhiều thay đổi, mà bọn họ đã trở thành những người bị thời đại lãng quên và đào thải.
Lúc còn bị nhốt trong thôn Vân, cả ngày lẫn đêm họ chỉ nghĩ cách rời đi, nhưng đến khi thực sự có thể rời đi, họ lại không chịu được mà phải chạy trở về.
Bên ngoài thế giới quá xa lạ, quá kỳ quái, bọn họ không thể chấp nhận nỗi.
Vân Hinh và Vân Văn Hiên là hai người duy nhất trong thôn chủ động tiếp xúc với thế giới bên ngoài, học hỏi kiến thức từ những người tới từ nơi khác.
Trong quá trình này, họ phát hiện ra rằng lá chắn bên ngoài thôn Vân đã biến mắt, nhưng nơi xa nhất họ tới được cũng chỉ là thị trần nhỏ dưới chân núi mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận