Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 440:

Chương 440:Chương 440:
Chương 440:
"Là con trai của cháu." Di Hồng để Trác Kinh Luân lại gần chào hỏi mọi người.
"Chào buổi tối bà Hoa." Trác Kinh Luân chào hỏi một cách lễ phép.
Bà Hoa nheo mắt nhìn không rõ, liền lấy chiếc kính lão hay dùng để đọc sách mà bà giấu trong túi ra, đeo lên trên sống mũi. Sau khi nhìn rõ đường nét khuôn mặt và ngũ quan của Trác Kinh Luân, bà chợt hiểu ra một điều, liền kinh ngạc đến mức bàn tay đang nâng kính lão cũng bắt giác run rẫy.
Chẳng trách đã nhiều năm như thế nhưng Chu Hồng vẫn không dẫn theo con trai về thăm bà ngoại, hóa ra là vì vậy!
Dì Hồng vừa liếc mắt là có thể nhìn ra bà Hoa đang suy nghĩ điều gì, còn không phải là cảm thấy bà đã ngoại tình với người ngoại quốc, rồi đội mũ xanh cho chồng hay sao. Vậy nên mới không dám dẫn theo con trai quay về?
Nếu đổi thành trước đây, Chu Hồng sẽ khách sáo mà giải thích đôi câu. Nếu như bà Hoa nói chuyện quá đáng, bà cũng sẽ không biết phận biệt nặng nhẹ mà phản bác lại, khiến bà ấy tức giận đến mức không nói thêm được gì.
Nhưng hôm nay bà ta lại cảm thấy tất cả những việc đó chẳng có lây một chút ý nghĩa gì. Bà ta chăm chỉ làm việc vì danh tiếng của bản thân thì có tác dụng gì? Bà ta có tài giỏi, thông minh đi chăng nữa thì chồng của bà ta vẫn ngoại tình, con trai của bà ta vẫn phải chết.
Thứ gọi là danh tiếng sống không mang đến chết không mang ởi, nào có quản được bản thân bà ta sẽ lưu danh muôn thuở hay lưu danh ngàn năm? Hơn nữa cái này thì liên quan đến xu nào của bà cơ chứ?
"Dì Hoa à, cũng đã muộn vậy rồi, cháu không thể tiếp tục nói chuyện phiếm với dì nữa." Vừa nói dì Hồng vừa gật gật đầu, sau đó liền xoay người rời đi, Trác Kinh Luân thấy vậy cũng rời đi theo bà ta.
Hai mẹ con bọn họ chưa đi được bao xa, liền nghe thấy bà Hoa đang bắt đầu tám chuyện bát quái với những người khác. Vừa mở miệng đã nói một câu: "Theo tôi thấy ấy hả, chắc chắn là Chu Hồng đã bị ông chồng giàu có kia đuổi ra khỏi nhà rồi! Đứa con trai của nó với tình nhân đã lớn bằng chừng này, thì đúng thật phải khen chồng của nó thật giỏi nhẫn nhịn mài"
Trác Kinh Luân: ”...” Rõ ràng là ba mình ngoại tình nên mới sinh ra đứa con riêng là mình, việc này chẳng có lấy một chút liên quan gì đến mẹ. Vì cái gì mà bà Hoa vừa nhìn thấy mình liền cho rằng mẹ mình là người ngoại tỉnh, mà không phải là ba mình cơ chứ?
Anh rất muốn quay lại giải thích cho bà Hoa hiểu để lấy lại trong sạch cho mẹ mình, nhưng lại nhìn thấy bà ngang cao đầu mà đi, hoàn toàn không thèm để ý đến may người ở bên cạnh đang nói gì, nên anh cảm thấy những điều này đều không cần thiết nữa.
Mẹ chính là người từng mua hết hàng mới chỉ vì một câu nói của người ta: "Cái kia đã là hàng cũ rồi?" bỗng nhiên lại không quan tâm đến những lời đàm tiếu, cũng không quan tâm người khác nghĩ gì, sống được nhẹ nhàng tự tại cũng khá tốt.
Trác Kinh Luân không biết chuyện gì, chỉ cho rằng tất cả mọi chuyện đều đã tốt hơn, còn kẻ biết chuyện là Nguyễn Mai có lẽ cũng đoán được gì đó.
Người ta nói rằng, khi một người sắp chết thì lời nói của người đó đều là những lời của một người lương thiện. Đó là bởi vì khi đối mặt với cái chết, nhiều thứ gắn bó trong suốt cuộc đời cũng trở nên không còn quan trọng nữa.
Đối với dì Hồng mà nói, thứ mà bà ta để ý nhất trong cả đời này chính là người khác xem thường bà ta, bôi nhọ bà ta. Vậy nên mới khiến cả một đời của mình bị vây hãm bởi chiếc lồng thanh danh, sống phải tuân theo quy củ, luôn nơm nớp lo sợ, không dám đi sai dù chỉ nửa bước.
Cho đến khi chuẩn bị hiến tế hồn phách để cứu sống con trai ruột, dì Hồng mới hiểu ra con người sống cả một đời thì cái gì mới là quan trọng nhất, vậy nên liền vứt bỏ tài sản và những trói buộc có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.
Nhìn thấy dì Hồng như vậy, hốc mắt Nguyễn Mai dần ướt đẫm.
Mặc kệ lúc sinh thời dì Hồng đã làm bao nhiêu chuyện xấu, đã từng tính kế bao nhiêu người, là một ác nhân khiến người ta không thể tha thứ đến cỡ nào, thì trong khoảnh khắc bản thân bà ta quyết định sẽ hiến tế hồn phách vì con trai, dũng cảm đối mặt với những nguy hiểm không he biết trước thì bà ta chính là một người mẹ vĩ đại.
Chung cư cũ không có thang máy, đèn ở cầu thang cũng không phải đèn cảm ứng âm thanh, nên bắt buộc phải đi bật công tắc. Di Hồng dẫm lên giày cao gót bước đi từng bước trên mặt đất. Trác Kinh Luân đi phía sau, một bàn tay xách theo hành lý, một tay khác bật đèn pin di động soi sáng đường đi cho dì Hồng.
Hết tầng này lại đến tầng khác, tiếng giày cao gót dẫm trên nền đất xi măng không ngừng tạo nên những âm thanh thanh thúy.
Cuối cùng cũng tới nhà rồi.
Đây là một cánh cổng lớn cũ kĩ, bên trên còn dán một chữ phúc đỏ sam lẫn câu đối chúc xuân. Căn phòng đã có vết han của năm tháng, màu sơn bên trên cánh cửa đều đã bong ra thành từng mảng.
Di Hồng đứng ngoài cửa hồi lâu, không biết đang suy nghĩ điều gì, rất lâu sau bà mới giơ tay gõ cửa.
"Cóc! Cốc! Cốc!"
"Mẹ ơi, con đã về rồi."
Tiếng "Mẹ" này gọi một cách vô cùng bình tĩnh, không phải là cảnh háo hức khoe khoang cuộc sống gia đình giàu có giống như mỗi lần trở về mang theo nhân sâm và yến sào, cũng không phải là cảnh cáu kỉnh khó chịu mỗi khi phải vượt biển đến thăm mẹ Chu mỗi dịp Tết Nguyên Đán vì danh tiếng hiếu thảo. Tiếng gọi mẹ này vô cùng bình thường, giống như xuyên ngược qua thời gian và không gian để quay về hơn ba mươi năm trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận