Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 921:

Chương 921:Chương 921:
Chương 921:
Cách nói này cũng được những yêu quái và quỷ sai khác ủng hộ.
Nếu không phải họ thật sự không am hiểu việc huỷ bùa này thì họ đã xông lên từ sớm rồi, cảm giác đang từ tiền tuyến mà bị bắt cho xuống đứng thứ hai làm phòng tuyến không cần phải nói là rất ấm ức.
Dưới sự kiên trì của Đào Yêu và nhóm yêu quái, quỷ sai, Tô Vân Thiều không thể không giao nhiệm vụ cho cậu ấy, cũng dặn dò: "Không được gắng gượng, nếu cậu không làm được thì phải giao lại cho tôi ngay."
Đào Yêu: "Biết rồi!" Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Vừa đến giờ Tý, việc đoạt xác của Cố Trạch và hành động phá huỷ bỏ bùa chú của Tô Vân Thiều và Đào Yêu bắt đầu cùng một lúc.
Cố Trạch và Cố Phóng nằm song song trên tế đàn, vừa đến giờ, hồn phách Cố Trạch chậm rãi chui ra từ trong cơ thể, lộ ra khuôn mặt già nua có phân giống với khuôn mặt trên cơ thể của ông ta.
Đó là một ông già có làn da đồi môi, mái tóc bạc, thật khó xác định ông ta đã chết vào lúc ông ta bao nhiêu tuổi.
Ngoại hình của ông ta thực sự rất già nua, ánh mắt lại không hề có tí vẫn đục nào của tuổi già mà vẫn sắc bén như cũ, như một con báo gam sẵn sàng vò lấy con mồi rồi cắn xé điên cuồng bất kỳ lúc nào.
Tào Kỳ thầm hít một hơi, ông ta biết Cố Trạch đã sống thông qua việc đoạt xác, cũng đã đoán rất có thể Cố Trạch đã đoạt xác một, hai lần rồi, nhưng chưa từng nghĩ đến an giấu dưới cơ thể rách nát tàn tật này lại là một hồn phách như Vậy.
Ai bảo hơn hai mươi năm trước lúc Cố Trạch đoạt xác, người canh giữ bên cạnh tế đàn là cha của ông ta mà không phải là ông ta chứ?
Mà cha của ông ta vẫn luôn giữ kín chuyện của Cố Trạch, trừ việc bảo ông ta ngoan ngoãn làm việc, rồi dặn dò nhiều nhất là không được có suy nghĩ gian dối, không được quá tò mò.
Tào Kỳ biết câu lòng tò mò sẽ giết chết mèo, nhưng tham vọng của ông ta không chỉ có thế.
Thử hỏi, trên đời có ai không nghĩ đến chuyện trường sinh bắt lão chứ?
Ông ta đã sáu mươi lăm tuổi, cho dù không lúc nào là không dùng đến gương mặt của người khác, nhưng rốt cuộc chỉ là biểu hiện giả dối cho người khác nhìn, ông ta đã cảm nhận được thời gian và sinh mạng đang dần rời xa ông ta một cách rõ ràng, nhưng lại chẳng thể làm gì.
Lúc ông ta cảm thấy cuộc đời cứ như vậy thôi thì Cố Trạch lại muốn đoạt xác, nên đã giao cho ông ta những yêu cầu phải chuẩn bị cho lúc đoạt xác.
Phải tin tưởng nhiều đến mức nào mới có thể phái ông ta đi làm nhiệm vụ này chứ?
Khiếp sợ xong, Tào Kỳ đã dùng một trăm hai mươi phần trăm dụng tâm để chuẩn bị.
Ông ta nghĩ: Nếu Cố tổng không muốn giúp mình thì mình có thể dựa vào đó để làm lại một phần, đứng cách nơi Cố tổng đoạt xác để quan sát, đến lúc đó ông ta lại tìm một cơ thể thích hợp để đoạt xác, không phải là được rồi?
Chuyện phiền phức duy nhất là không dễ để tìm một cơ thể thích hợp. Tào Kỳ quan sát cần thận, ông ta muốn tiếp thu kinh nghiệm trong việc đoạt xác de lần sau bản thân tự hành động.
Đoạt xác cũng không phải là một việc dễ dàng, không phải cứ để hồn phách chui vào một cơ thể khác là được.
Nếu thật sự như vậy thì nó chẳng khác việc bị quỷ hồn nhập vào người là mấy.
Việc quỷ hồn nhập vào người sống thì chỉ có thể sử dụng cơ thể đó tạm thời, trong thời gian dài, âm khí và quỷ khí của quỷ hồn sẽ ăn mòn cơ thể, nhẹ thì bị bệnh mà nặng thì bị mất mạng.
Mà đoạt xác còn phiền phúc hơn một chút, vì phải vây khốn hồn phách ban đầu trong cơ thể lại, và sử dụng nó như một con rối trong hồn phách của chính mình.
Nếu không như vậy thì khi đoạt xá xong, hồn phách của người đó lúc rời khỏi cơ thể sẽ đi xuống địa phủ đầu thai, bị Diêm Vương và Hắc Bạch Vô Thường phát hiện ra chết quá sớm mà tuổi thọ vẫn còn vài chục năm nữa thì sẽ lên dương gian để điều tra, khi phát hiện ra cơ thể vẫn còn sống thì vấn đề sẽ rất nghiêm trọng.
Có người khi đoạt xác sẽ chọn cắn nuốt hồn phách, nhưng Cố Trạch không làm như vậy.
Ông ta không giết chết hồn phách của chủ nhân cơ thể mà chỉ giữ nó lại, chờ đến khi ông ta muốn đổi sang cơ thể khác rồi mới thả ra, như vậy thời gian chết sẽ không có vấn đề gì cả.
Ông ta đã dùng rất nhiều bùa che dấu cực phẩm và bùa che trời cực phẩm, ngay cả Thiên Đạo cũng không thể phát hiện ra ông ta đã động tay động chân.
Có Trạch xé từ trong cơ thể của mình ra hồn phách của một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, ông ấy có vẻ ngoài giống với cơ thể này, đó là chủ nhân ban đầu của cơ thể này, đã bị Cố Trạch giữ lại ở trong cơ thể từ nhiều năm qua, không hề tham gia một tí nào vào việc trưởng thành của cơ thể.
Chủ nhân của cơ thể đang ôm đầu gối, cuộn tròn lại như đang ngủ say.
Có Trạch nhẹ tay búng một cái, hồn phách như một quả bóng cao su, bị ông ta ban ra thật xa, xuyên qua tang hằm và bãi đỗ xe dưới ham rồi biến mất giữa không trung, người đàn ông trung niên bay xuống phía dưới, mơ màng mờ mịt nhìn xung quanh, căn bản không biết vì sao lại thế này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận