Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 388:

Chương 388:Chương 388:
Chương 388:
Những thứ được bọc bằng lá bùa màu vàng được đặt xen kẽ dưới cùng trong tường kép của hộp trang sức hai tầng và chúng đã bị đè bẹp, nếu muốn lấy ra thì phải lấy toàn bộ trang sức ở hai lớp trên của hộp ra trước.
Tô Vân Thiều đã chụp rất nhiều ảnh, cần thận lấy ra hai tầng trang sức, mở ra tường kép, sau đó kiểm tra lá bùa màu vàng.
Lá bùa màu vàng là một loại bùa kiềm chế hơi thở được sử dụng phổ biến trong Huyền môn ngày nay, nó chủ yếu được sử dụng để kiềm chế hơi thở, dùng ở đây là để ngăn hơi thở thoát ra ngoài, trình độ của nó khá kém, kém xa so với bùa phong ấn.
Nhưng nếu có cấp bậc quá cao, người bình thường như dì Hồng sẽ không dùng được.
Tô Vân Thiều mở một góc của lá bùa màu vàng, có một luồng âm khí đột nhiên từ khe hở xông ra, giương nanh múa vuốt mà lao về phía cô, liền bị nguyên khí quấn quanh trên người cô triệt tiêu.
Lần theo khe hở, cô nhìn thấy rõ thứ được bọc trong lá bùa màu vàng: một sợi tóc đen dài.
Cần thận kiểm tra, lại đưa lên chóp mũi ngửi ngửi, có mùi mốc do để lâu ngày ở nơi lạnh ẩm, không có ánh sáng mặt trời, xen lẫn mùi chu sa thoang thoảng.
Ngoài ra còn có một mùi thối khó tả, giống như mùi xương chân gà còn sót lại trong cống rãnh sau nhiều năm đã mục nát và bị ăn mòn, nó ám khói hôi hám và kinh tởm, còn hôi hơn cả phân người và động vật.
Tô Vân Thiều bị hun đến mức không thể mở mắt ra, vừa ngửi vừa suy nghĩ mình đã ngửi thấy mùi này ở đâu rồi.
Nguyễn Mai và Vân Khê bịt mũi bỏ chạy ra xa, mông ở lại trong phòng, nửa người trên xuyên qua tường chìa ra ngoài nôn mửa, khiến cơ thể lắc lư uốn éo, có thể thấy mùi này mang đến cho họ bao nhiêu ám ảnh tâm lý.
Đào Yêu đang phơi nắng luyện công trong sân thì từ xa đã đưa mắt nhìn lại muốn tìm tòi nghiên cứu bọn họ đang làm gì, phát hiện hai người bọn họ giống như nhìn thấy cái gì ghê tởm lắm, lập tức không còn lòng hiếu kì, xoay người tiếp tục tu luyện.
Trong ba quỷ sai, chỉ có Cát Nguyệt là ở lại, mặt không đổi sắc, như thể cô ấy không bị ảnh hưởng gì.
Tô Vân Thiều rất ngạc nhiên trước biểu hiện của Cát Nguyệt: "Cô không ngửi thấy sao?"
"Tôi ngửi được." Cát Nguyệt bình tĩnh nói,"Ở dưới mộ ngửi mùi giống như thế này đã lâu, tôi cũng đã quen, hơn nữa nơi đó có mùi còn nồng hơn cái này. Tôi còn từng thấy qua cảnh tượng kinh khủng hơn nữa, làm sao còn cảm thấy ghê tởm loại mùi này nữa?" Một lời đánh thức người trong mộng, Tô Vân Thiều đã nhớ ra mình đã ngửi thấy mùi này ở đâu.
Huyệt mộ đó đã được xây dựng hơn một nghìn năm, tối tăm và am ướt, rất nhiều người đã bị giết và lấy máu để làm huyết tế, tạo ra rất nhiều cương thi, nửa thành công, nửa thất bại. Những thứ này không được ướp chu sa, da thịt thối rữa, hình dáng giống như xác sống trong tiểu thuyết, phim truyền hình và điện ảnh.
Người sống trước khi chết đều kinh hãi trước cảnh hiến tế máu me mà mắt tự chủ, mặc dù phân đã được dọn sạch vứt sang một bên nhưng trong mộ không có nước, tình trạng thông gió lại kém nên mùi hôi nồng nặc này vẫn được giữ lại.
Lúc đầu, Tô Vân Thiều và đám người Tuệ Tâm vì muốn chuyên tâm đánh huyết thi ngàn năm đã cố gắng hết sức để bỏ qua mùi hôi và không nghĩ đến những thứ gây mắt tập trung, nhưng điều đó không có nghĩa là họ không ngửi được.
Cơ thể của Cát Nguyệt được ướp đẫm chu sa, trên người cô ấy có mùi mốc của quần áo mục nát và nắm mốc, mùi bụi tích tụ và mùi thịt thối, mùi này có thể đã bị những cương thi khác vấy bản, là mùi nặng nhất cả ngôi mộ.
Sau đó, Cát Nguyệt bị ngâm nước và lại bị lửa đốt sét đánh, mùi cháy khét trên quân áo hơi át đi mùi hôi thối trước mặt, hơn nữa cô ấy còn mặc Phật bào của Tuệ Tâm mà dính đầy hương thơm của Phật khiến Tô Vân Thiều, người đã tiếp xúc gần với cô ấy sau này cũng có chút quên mắt.
Tô Vân Thiều: "Cát Nguyệt, đến xem đây có phải là tóc của cô không?"
Cát Nguyệt sửng sốt,"Tóc của người trưởng thành đều giống nhau, sao nhận ra được?”
Huống chi, có ai rảnh đến mức đi xem hình dạng tóc của chính mình trông như thế nào chứ?
Nếu cô ấy nhuộm tóc màu xanh lam hoặc một màu tóc đặc biệt nào đó và làm tóc xoăn hay tạo kiểu gì đó, nói không chừng còn có thể nhận ra, nhưng đây toàn những sợi tóc đen dài và thẳng ... Nếu chỉ nhìn thoáng qua liền có thể nhận ra, thì cô ấy còn lợi hại hơn cả bộ phận pháp y của cảnh sát.
Diêm Vương đã xử lý thi thể của Cát Nguyệt, Tô Vân Thiều không có khả năng kêu Diêm Vương nhỗ một chiếc răng của Cát Nguyệt để cô đối chiếu DNA, huống chi đầu tóc và các lớp nang lông trên thi thể đã chết lâu ngày cũng không lấy được DNA.
Tô Vân Thiều đặt mọi thứ trở lại như ban đầu và khôi phục chúng từng chút một như cũ, nhưng cố tình để lại một vài chỗ không giống như lúc trước.
"Giúp tôi theo dõi kỹ dì Hồng, xem bà ấy có phát hiện ra hộp trang sức đã bị chạm vào hay không, nhìn xem lúc đó dì ay có phản ứng như thế nào và định sử dụng thứ này để làm gì."
Cát Nguyệt: "Nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”
Không thu hoạch được gì ở phòng của dì Hồng nên Tô Vân Thiều trở về phòng của mình.
Cổ Âm Dương giống như một viên đá chân chính, an tĩnh nằm ở trên bàn.
Gần nửa tháng sau khi cô mang nó về từ chỗ của Thời Luyện, mỗi ngày cho ăn một giọt máu, lại cho nó ăn một ít cổ trùng màu đen dài, ban đầu nó chỉ lớn bằng ngón tay bây giờ đã béo thêm một vòng.
"Mày cũng thật khó nuôi." Tô Vân Thiệu chọc chọc đầu ngón tay vào viên đá,"Ăn nhiều như vậy cũng không béo, không tích được thêm bao nhiêu mỡ, sau này tao biết lấy gì cho mày ăn đây?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận