Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 1244:

Chương 1244:Chương 1244:
Chuong 1244:
Tô Van Thiều biết anh de tâm đến những điều này, cô vốn định tránh né, nhưng lại cảm thấy có một số vết sẹo sẽ chỉ càng thối rữa theo thời gian nếu không để ý đến nó. Cho nên, lúc đêm khuya, khi nằm trên giường, cô sẽ thường nhắc đến nó và tiện thể yêu cầu một số việc mà Diêm Vương vốn không bao giờ đồng ý.
Thường thường, trong những lúc thế này, dù Diêm Vương có bực bội đến mấy cũng sẽ cắn răng đồng ý và hợp tác một trăm phần trăm.
Điều đó cũng đã trở thành một sự điều hòa hiếm hoi trong cuộc sống bận rộn. Cô cho rằng, nếu yêu cầu lần này quá đáng hơn lần sau, thì tới một lúc nào đó, khi chạm đến mức độ mà Diêm Vương không chấp nhận nỗi nữa, vết sẹo sẽ tự lành lại.
Nhưng cô không ngờ quá trình này lại dài tới như vậy.
Đã bốn ngày trôi qua kể từ hôm Biên Vệ Đông ghé thăm nhà họ Tô.
Sau khi các yêu ma quỷ quái ở bên cạnh giáo sư Chân được dọn dẹp sạch sẽ, cuối cùng bà ấy cũng được gặp Hắc Vô Thường do Diêm Vương phái đến. Hắc Vô Thường tự mình đưa giáo sư Chân và những người bên cạnh bà ấy đến địa phủ để tham quan cơ sở hạ tầng. Tô Van Thiều không biết quá nhiều về khoa học công nghệ, cô đã đến địa phủ vài lần, nhưng luôn cảm thấy địa phủ cũng không khác trần gian là bao. Chỉ có những nhà nghiên cứu khoa học thực sự mới biết công nghệ viễn thông ở địa phủ đã đi trước hiện tại ít nhất mười mấy năm và đang đứng trên đỉnh của thế giới.
Sau khi trở về từ địa phủ, giáo sư Chân lập tức vùi đầu nghiên cứu.
Những công nghệ ở địa phủ đã vượt xa những công nghệ trong dự án nghiên cứu của bà ấy, hay nói đúng hơn là nó được phát triển dựa trên nền tảng là công nghệ của dự án mà bà ấy nghiên cứu. Nếu không phải vì dự án của ba ay mới hoàn thành không bao lâu, mà bên địa phủ đã hoàn thành quá trình từ nghiên cứu đến thực tiễn, rồi đưa vào ứng dụng thì bà ay đã sớm hoài nghi liệu có phải thông tin dự án của mình đã bị rò rỉ ra ngoài từ lâu rồi không.
Nhưng điều này cũng không khó hiểu, những bậc thầy nghiên cứu khoa học ở trần gian đã chết rất lâu, sau khi đến địa phủ thì không có gì làm, mà đời làm quỷ dài đằng đẳng, sao họ có thể không nhặt lại cái nghề nghiên cứu khoa học của mình mà làm tiếp chứ? Vậy nên chuyện công nghệ ở địa phủ có thể phát triển nhanh hơn trần gian mười mấy năm cũng không quá khó hiểu. Kiếp trước, để có thể nhanh chóng liên lạc với Tô Vân Thiều, Diêm Vương mới rất mực quan tâm đến việc xây dựng công trình viễn thông địa phủ. Còn trần gian thì do Tần Giản phụ trách, nhưng do không biết gì nhiều nên chỉ làm một cách sơ sài.
Giáo sư Chân biết rất rõ tầm quan trọng và sự cần thiết của dự án này, cho nên bà ấy đã cùng các học sinh nghiên cứu thâu đêm suốt sáng chỉ với khái niệm sơ sài đó.
Quên ăn quên ngủ là căn bệnh chung của các nhà nghiên cứu khoa học, một khi gặp được thứ mình thấy hứng thú thì họ sẽ toàn tâm toàn y tập trung vào việc đó, trừ khi cơ thể phản đối, nếu không ngay cả việc ăn cơm ngủ nghỉ cũng bị phớt lờ.
Khi Tô Vân Thiều nghiên cứu trận pháp cũng từng có quãng thời gian như vậy nên cô rất hiểu điều đó.
Cô lo mấy nhà nghiên cứu khoa học này sẽ đột tử trước khi họ thành công nên đành phải thiết lập vài Tụ Linh trận và Tụ Nguyên trận trong phòng thí nghiệm của họ.
Cho dù họ đều là người bình thường, không biết làm sao để hấp thụ linh khí và nguyên khí để sử dụng cho bản thân, nhưng khi ở nơi có hai khí dồi dào trong một thời gian dài thì cũng rất tốt cho cơ thể, giống như người nhà họ Tô và các bạn của cô vậy.
Nhưng suy cho cùng thì những thứ này chỉ là có tác dụng phòng ngừa chứ không có tác dụng chữa trị. Nếu họ cứ tiếp tục sống kiểu đó thì vẫn có khả năng đột tử.
Để tránh việc chưa xong thì người đã chết thẳng cẳng, Tô Vân Thiều xin một vài nhánh nhân sâm nhỏ từ chỗ Sâm Sâm, lại lấy thêm vài thứ tốt từ chỗ Huyền Mặc rồi nau chung với nhau.
Nào ngờ sau khi ăn xong món này, các nhà nghiên cứu khoa học như thể đã tiêm máu gà vậy, họ càng tập trung vào việc nghiên cứu hơn, dẫn tới sức khỏe cũng bị tiêu hao nhiều hơn.
Sau khi biết chuyện, Tô Vân Thiều cũng không dám tặng đồ bừa bãi nữa. Cố gắng nghiên cứu để tìm cách giải cứu thế giới là tốt, nhưng nếu vì chuyện này mà cống hiến cả mạng sống của mình thì đây lại là vấn đề lớn đáy.
Cuộc tranh luận thương thảo giữa người lãnh đạo của các nước vẫn chưa kết thúc. Theo lời của Cao Nhiên, tiến độ bên đó vô cùng chậm chạp, mấy ngày rồi mà cứ mãi dậm chân ở chỗ rốt cuộc chuyện Thiên Đạo phá hủy thế giới là thật hay là giả.
Người xưa có câu: "Đèn nhà ai, người nay rạng."
Có quá nhiều người tham dự cuộc họp, ai nấy đều có tâm tư riêng, thậm chí còn có ý định việc để người khác làm rồi bản thân trốn đi hưởng đồ có sẵn, nhưng vân đề đầu tiên còn chưa bàn bạc xong.
Có lẽ hầu hết mọi người vẫn giữ quan điểm thà tin là có, chứ không thể không tin. Không có gì bất on khi để địa phủ và trần gian liên lạc với nhau, chỉ là cần phải thông báo cho dân chúng biết về sự tồn tại của Huyền môn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận