Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 693:

Chương 693:Chương 693:
Chương 693:
Bởi vì cảm thấy cứ đi bộ mà không nói chuyện gì như thế này thì quá nhàm chán, vì vậy Lạc Tầm Lục đã bắt đầu tìm đề tài nói chuyện: "Có vị đạo hữu nào biết đây là đâu không?"
Sao chủ đề của vòng bán kết có thể được tiết lộ từ trước được?
Các thí sinh đều không nói chuyện, chỉ có Tuệ Tâm gật đầu: "Thôn Cổ."
"Cổ trang sao (vì thôn Cổ và cổ trang đều có cách phát âm giống nhau nên Khúc Vu Hoa mới hiểu nhằm)?" Quách Nguyên Hoa vốn thích Hán phúc nên đặc biệt nhạy cảm với một số từ ngữ. "Là Cổ trong Cổ trùng, trang trong thôn làng, là thôn Cổ." Không đợi Khúc Vu Hoa kịp lúng túng, Tuệ Tâm nói tiếp,"Cách đây không lâu tôi đã tình cờ đi đến nơi này, phát hiện toàn bộ người trong thôn này đều nuôi Cổ. Sau khoảng mười phút đi bộ nữa, chúng ta có thể nhìn thấy làn sương mù bao quang toàn bộ khu vực này."
Khúc Vu Hoa: "Cho nên chủ đề lần này là do Tuệ Tâm đại sư gửi đến phái Thanh Sơn phải không?"
Hình như Tuệ Tâm không hiểu được ý nghĩa chân chính an sâu trong câu hỏi của Khúc Vu Hoa, anh ấy cụp mắt xuống và trả lời: "Đúng vậy."
"Nếu Tuệ Tâm đại sư đã sớm biết được, tại sao đạo hữu lại không kể cho chúng tôi nghe về những gì đạo hữu biết?" Khúc Vu Hoa cười nói.
Chủ đề này vốn là do Tuệ Tâm tình cờ gặp được, sau đó được ban tổ chức lựa chọn, đó là bản lĩnh của anh ấy, không có lý do gì anh ấy phải nói cho người khác biết về những gì anh ấy biết.
Hôm nay đổi lại là ai trong số bọn họ cũng có quyên từ chối yêu cầu của Khúc Vu Hoa, nhưng đáng tiếc Tuệ Tâm lại là người có trái tim từ bi.
"Ban tăng chỉ được nghe người khác kể lại mà thôi."
Đã sắp đến thôn Cổ, tất cả các thí sinh đều ở đây, vì vậy lời này không thể coi là gian lận được. Tuệ Tâm ke lại những gì anh ấy đã kể cho Tô Vân Thiều nghe tối qua, đồng thời bổ sung thêm một số thông tin mới: "Ban tăng đã đi điều tra sương mù và phát hiện ra trong sương mù này thực sự có độc. Mỗi một phút di chuyển và hít thở trong làn sương mù đều phải tiêu hao nguyên khí, nếu không khí độc sẽ rất dễ xâm nhập vào cơ thê."
Nguyên khí là một yếu tố cần thiết đối với những người tu hành trong Huyền Môn, nó cũng rất cần thiết cho sự sống còn của con người, ở một phương diện nào đó, nó cũng tương tự với sinh khí, chỉ hơi khác một chút mà thôi.
Người trong Huyền môn có thể thông qua ngồi thiền để hấp thu nguyên khí tự do trong đất trời, người bình thường thì cần thông qua ăn uống và nghỉ ngơi để bổ sung và phục hồi, Thời Luyện chính là ví dụ điển hình của việc không đủ nguyên khí.
Tất cả mọi người ở đây đều hiểu ra loại thử thách mà họ sẽ phải đối mặt tại thôn Cổ là gì, bọn họ không dám xem thường, nhưng cũng không lộ ra sự sợ hãi.
Thân là người trong Huyền môn, họ phải trải qua một quá trình tu luyện khổ cực mới có thể tới đây, đã từng nghe qua về biết bao nguy hiểm, cho nên họ sẽ không vì một chút sương mù mà bị dọa Sợ.
Phương Hữu Đức: "Tuệ Tâm đại sư, đây không phải là con đường đã dẫn anh đến thôn Cổ, đúng không?"
"Không phải." Tuệ Tâm lắc dau,"Ban tăng đi dọc theo hướng nguồn nước, còn con đường này có quá nhiều cỏ dại, chắc là do nhiều năm không có ai đi qua."
Quách Uyển Thanh: "Vậy phái Thanh Sơn đã làm thế nào de đi vào được trong thôn Cổ? Họ còn phải đem theo rất nhiều máy móc mà, đúng không? Tại sao họ lại cho chúng ta đi một con đường hoàn toàn khác như vậy?”
Vừa nghe mọi người nói, Tô Vân Thiều vừa nhìn đỉnh núi nơi bọn họ sắp đến, chẳng lẽ... ban tổ chức muốn để bọn họ từ trên cao nhìn xuống, để có thể nhìn rõ ràng toàn bộ tình hình phía dưới? Suy đoán này của cô đã nhanh chóng được xác nhận.
Nhìn làn sương mù màu xanh đang bao phủ lưng chừng núi, khó nhìn rõ được bên dưới là cái gì, ai nây đều kinh ngạc không nói nên lời.
"lại sao sương mù lại dày đặc như vậy?” Khúc Vu Hoa vung quạt tròn lên, một luồng gió mạnh thi ra từ quạt tròn, đánh vào giữa làn sương mù dày đặc, sương mù bị thổi bay đi một chút.
Kết quả này khiến bản thân Khúc Vu Hoa cũng rất kinh ngạc,"Có thể thổi bay được sao?"
Nếu có thể giải quyết vấn đề một cách dễ dàng như vậy, Tuệ Tâm đã sớm giải quyết chứ đâu cần phải gửi đến đại hội Huyền môn.
Mọi người nín thở nhìn chằm chằm vào làn sương mù, đúng như dự đoán, khoảng trống nhỏ mới bị thổi bay đã nhanh chóng bị sương mù lấp đây, cả thung lũng lại trở thành một mảng màu xanh lục.
Đông Kiến Bạch ném ra một lá bùa lửa, ngọn lửa màu đỏ cam thành công nuốt chửng sương mù, nửa phút sau, lửa đã bị dập tắt và sương mù lại trở về dáng vẻ ban đầu như chưa có gì xảy ra.
Nếu thổi bay hay đốt cháy đều không có hiệu quả gì, bọn họ chỉ có thể tìm ra nguồn gốc của sương mù và giải quyết nó từ tận ngọn mà thôi.
mm... Tuệ Tâm: "Sương mu bao quanh toàn bộ thung lũng. Ban tăng đã đi kiểm tra một lượt, cuối cùng phát hiện ra dù ở bất cứ nơi nào thì sương mù đều giống hệt nhau. Hoàn toàn không he tồn tại nơi có sương mù nhiều nhất, hơn nữa cho đến tận bây giờ vẫn chưa thể tìm ra sương mù này bắt nguồn từ đâu."
Đây quả là một tin xấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận