Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 768:

Chương 768:Chương 768:
Chương 768:
Toàn bộ hoa màu, rau cải, tôm cá trong thôn đều bị lốc xoáy cuốn lên, sau đó bị sét trời đánh thành bụi than và mảnh vụn, không cần phải lo có người sẽ bị ngộ độc khi đi qua nơi này, đỡ tốn công sức xử lý.
Một nhóm người trật tự rời khỏi thôn Cổ, leo lên đỉnh núi nhìn lại, thung lũng đã trở thành một mớ hỗn độn.
Mảnh đất được tổ tiên khai hoang bị xốc lên từng lớp, mực nước của các đê sông và sông suối nhỏ được mở ra sau này đều giảm hơn phân nửa, những ngôi nhà mà họ từng sống mấy chục năm cũng đã bị phá hủy gan hết, nơi bằng phẳng và sạch sẽ nhất trong cả thung lũng chính là quảng trường được trận bàn của Lạc Tầm Lục bảo vệ.
"Đi thôi” Trưởng thôn nói: "Những thứ này đã là quá khứ rồi, chúng ta nên nhìn về phía trước thôi không được nhìn lại phía sau."
Những người dân trong thôn cố nén sự buôn bã và không nỡ trong lòng, có người rời đi mà không thèm quay đầu lại, có người cứ đi vài ba bước là quay đầu lại, cuối cùng họ vẫn phải rời khỏi mảnh đất nơi họ được sinh ra và lớn lên này.
Thật khó để rời xa quê hương, nhưng dù có khó đến máy đi nữa thì cũng sẽ có ngày phải rời xa. Dưới sự dẫn dắt của chín thí sinh, mọi người đã lần lượt đến bãi đất trống của chiếc xe buýt đưa các thí sinh đến trước đó, xe buýt và các đệ tử của phái Thanh Sơn vẫn còn ở đây.
Sau khi đến đây thì họ đã hoàn toàn rời khỏi khu vực độc hại, và có thể diệt trừ co trùng mà không còn lo lắng nữa.
Tô Vân Thiều móc Bé Mập ra khỏi túi: "Bé Mập, em có thể triệu hồi cổ trùng trong người của người dân trong thôn Cổ ra cùng một lúc không?”
Bé Mập gật đầu, nó rít lên một tiếng, những con cổ trùng màu xanh lá cây lần lượt nhảy ra khỏi miệng người dân trong thôn, ngoan ngoãn xếp thành từng đội ngũ hình vuông ở trước chân Tô Vân Thiều.
Không biết Bé Mập có được kiến thức này từ đâu, nó thậm chí còn biết mười đứa một hàng, mười hàng một cụm, một trăm con cổ trùng tạo thành một đội ngũ hình vuông, đặc biệt thuận tiện cho việc đếm số lượng.
Đằng sau còn có một số cổ trùng đã khó khăn sống sót sau trận thảm họa lần này.
Bé Mập tự hào gật đầu giống như một vị vua nhìn thấy cuộc duyệt binh chỉnh tề, sau đó nhìn vào túi của Tô Vân Thieu: Cat vào đi chứ? Đây đều là khẩu phần lương thực đấy.
Tô Vân Thiều: "..." Những con dân đã khiến em tự hào đâu rồi? Chiếc hộp dùng de đựng những cổ trùng nhỏ dài là do Diêm Vương tiện tay lấy từ trong phòng, nó chỉ có thể đựng mấy chục con, đủ để ăn mấy ngày, nhưng nó không thể đựng nổi hơn bảy trăm con cỗ trùng.
Khúc Vu Hoa lấy một cái túi từ trong vali của mình ra: "Tôi có cái túi dự phòng dùng để đựng quần áo, rất sạch đấy."
"Cảm ơn." Tô Vân Thiều nhận lấy rồi đặt xuống đát, Bé Mập chỉ huy đám cổ trùng tự mình nhảy vào đó, sau đó buột miệng túi lại là xong.
Thế là mọi chuyện ở thôn Cổ đều cham dứt tại đây.
Trưởng thôn đại diện cho toàn thể người dân trong thôn Cổ cúi thấp người xuống bày tỏ sự cảm ơn chân thành nhất với chín thí sinh: "Cảm ơn các đại sư đã lao tâm lao lực vì mọi người ở thôn Cổ chúng tôi và đã mang lại sự tự do cho chúng tôi, chúng tôi thực sự không có gì để đền đáp được ân nghĩa to lớn này.”
Đằng sau trưởng thôn, hàng trăm người dân trong thôn Cổ cũng cúi người cảm ơn, lời cảm ơn của mọi người đều rất chân thành.
Tô Vân Thiều và Tuệ Tâm tránh sang một bên, họ không nhận lễ nghi lớn này.
Những người khác không muốn nhận nhưng cũng không cố tình tránh ra.
Chuyến đi đến thôn Cổ lần này quả thật rất nguy hiểm và phiền phức, cuối cùng chấm dứt được thì nguyên khí cũng cạn kiệt, vì vậy họ cũng nên nhận lại vài lời nói cảm ơn và tắm lòng cảm kích của người dân trong thôn Cổ.
Tuệ Tâm đỡ trưởng thôn dậy: "Thôn Cổ đã là nơi thi đấu của đại hội Huyền môn thì mọi người cũng không cần phải khách sáo như vậy."
"Không thể nói như vậy được, các đại sư vì giải quyết chuyện của thôn Cổ mà suýt đã bị sét trời đánh trúng, nguy hiểm biết bao mà." Trưởng thôn áy náy nhìn Tô Vân Thiều: "Tô đại sư thậm chí còn mắt đi nhiều công đức như vậy, chúng tôi thực sự không biết nên làm sao mới phải đây." Tất cả người dân trong thôn đồng loạt cúi đầu xuống: "Cảm ơn ân cứu mạng của Tô đại sư!"
Mặc dù họ không chắc cái gọi là công đức kia có giống như trong tưởng tượng của họ không, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của những người khác thì họ cũng biết nó quý giá đến cỡ nào, họ thật sự không có cách nào để đền đáp được.
Tô Vân Thiều suýt không tránh khỏi lễ nghi này, nhưng may thay cô đã nhanh trí trốn ra sau lưng Tuệ Tâm, Tuệ Tâm bị cô xem như lá chắn tạm thời chỉ biết lắc đầu.
Sau khi xác nhận người dân trong thôn Cổ đã đứng dậy thì Tô Vân Thiều mới bước ra từ phía sau Tuệ Tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận