Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 128:

Chương 128:Chương 128:
Chuong 128:
May người vừa đi vừa cảm than trên thế gian này sao lại có người xui xẻo đến thế.
Vốn cảm thấy ba Chúc đuổi theo Chúc Dân Học quát, đánh, mắng to đã quá hung ác rồi, nhưng sau khi nhìn thấy việc ông ta làm sau đó thì cũng không biết nên nói gì cho phải.
Mãi đến khi bọn họ đi vào phòng bao, chọn món, không còn người ngoài nữa thì Tô Vân Thiều mới nói đến sự tồn tại của nữ quỷ.
Tần Giản hơi giật mình: "Tại sao nữ quỷ đó lại muốn giúp Chúc Dân Học?"
Đầu óc Lôi Sơ Mạn hoạt động: "Bình thường một người làm mẹ sẽ rất thương yêu con cái của mình, sẽ không đánh con mình tàn nhẫn như vậy, liệu có phải nữ quỷ đó mới là mẹ ruột của Chúc Dân Học không?”
Cũng có người làm mẹ đánh con ruột của mình tơi bời nhưng số lượng này không nhiều.
Suy đoán này vừa xuất hiện, không ít nội dung phim gia đình luân lý máu chó hiện lên trong đầu mọi người, có đạo lý có chứng cớ, logic chặt chẽ, hình như là có chuyện như vậy thật.
Tô Vân Thiều cũng phục khả năng suy diễn thần kỳ của bọn họ: "Tướng mạo của Chúc Dân Học cho thấy cha mẹ đều còn khỏe mạnh, nữ quỷ kia chắc chắn không phải là mẹ của cậu ta."
Tô Y Y hỏi tiếp: "Vậy người đánh Chúc Dân Học là cha của cậu ta sao?"
Tô Vân Thiều: "..."
"Y Y, em cảm thấy hai con mắt của chị còn chính xác hơn cả kỹ thuật giám định DNA hả?"
"Phụt! ha ha ha." Mấy người đều cười phá lên.
Tô Y Y ôm cánh tay Tô Vân Thiều làm nũng: "Chị, em không hiểu tướng mạo trong huyền học nên mới hỏi ngớ ngắn như vậy mà, chị nói cho em nghe với!"
Từ khi tham gia vào "Nhóm bạn thám hiểm thần bí", Tô Y Y đã bỏ rơi bạn thân của mình vào giờ ăn cơm, trưa nào vừa tan học là cô ấy cũng ba chân bốn cang chạy tới ăn trưa chung với đám Tô Vân Thiều. Trần Tinh Nguyên học dưới một lớp ở tòa nhà kế bên cũng vậy. Tính cách của hai người này vốn không sợ người lạ, chỉ là mọi người có chung bí mật phải giữ, chung chuyện quan trọng phải làm, không biết từ khi nào mọi người đã thân thiết hơn rất nhiều. Khi Trần Tinh Nguyên mới quen biết bọn họ còn hơi giữ kẽ, không dám tùy ý nói xen vào. Vì chuyện của Đậu Đậu mà cậu mới có can đảm nhờ cậy Tô Vân Thiều, cộng thêm được các anh lớp trên giúp đỡ nên cũng không còn sợ nữa. "Tớ nhớ trong một số phim truyền hình nào đó người ta có nói trong số mệnh của phu nhân có một đứa con gì đó, không phải kiểu này sao?"
Chuyện về thuật xem tướng, Tô Vân Thiều đã từng giải thích cho Tần Sóc và Bộc Tử Duyệt, bây giờ lại giải thích sơ qua một lượt về mười hai cung trong thuật xem tướng.
"Thông qua thuật xem tướng có thể nhìn ra trong số mệnh của một người có con cái hay không, nhưng nếu muốn xem xem có phải là con ruột hay không qua thuật xem tướng thì hơi khó, chuyện này còn phải dựa vào vận may nữa."
"Vận may?"
Để giải thích cho dễ hiểu thì Tô Vân Thiều đã đưa ra một ví dụ: "Irong mệnh của một cặp vợ chồng có một đứa con trai, nhưng cung phụ mẫu của đứa bé đó tối, vậy có nghĩa là cha mẹ ruột của đứa bé đó đã qua đời rồi. Trong hoàn cảnh vận may rất tốt, đương nhiên là có thể xác định được có phải là ruột thịt hay không."
Nếu như cung phụ mẫu của đứa bé này vẫn còn sáng hoặc là có một người đã qua đời thì không thể chỉ dùng thuật xem tướng để xác định được.
Tô Y Y ngớ ra hồi lâu, nhìn Tô Vân Thiều sững sờ: "Nếu vậy chẳng phải là chị đã sớm biết cha mẹ ruột của mình vẫn còn sống sao? Tại sao chị không đến tìm?"
Vừa rồi Tô Vân Thiều lấy con trai ra làm ví dụ là vì không muốn Tô Y Y chú ý đến nhiều, không ngờ Tô Y Y vẫn nhìn ra.
Thật ra không nên đề cập đến chuyện trong gia đình trước mặt người ngoài thế này, nhưng vì Tô Y Y bỗng dưng biết được sự thật, trong lúc nóng lòng không nghĩ quá nhiều mà đã nói ra thắc mắc.
Máy người Tần Giản tò mò muốn nghe lại cảm thấy mình không thể nghe, khi đang muốn tìm lý do đi ra ngoài thì bỗng nghe thấy Tô Vân Thiều trả lời: "Người trong huyền môn tu vi càng cao càng khó phán đoán, hơn nữa, phần lớn thầy tướng số không tự xem cho mình.”
Tần Giản vội hỏi: "Tại sao vậy?"
Đã nói đến đây rồi, mấy người bọn họ cũng không lo tránh hiềm nghi nữa, ở lại nghe chuyện luôn.
Tô Vân Thiều nói: "Thầy tướng số có thể xem bói, nhưng trên đời này có một từ gọi là hiệu ứng cánh bướm."
Hiệu ứng cánh bướm nghĩa là sự thay đổi không nhìn thấy bằng mắt thường sẽ gây ra ảnh hưởng to lớn thông qua các loại phản ứng dây chuyên.
Nhìn vẻ mặt mọi người như đã ngộ ra, Tô Vân Thiều nói tiếp: "Người trong huyền môn vốn đã biết nhiều hơn người khác, nếu chuyện gì cũng bói để chọn con đường có kết quả tốt nhất, có thể sẽ không nhìn ra cái gì ngay nhưng lại gieo mầm tai họa cho tương lai. Thay vì can thiệp vào mọi chuyện, dồn hết tâm trí tìm kiếm chi bằng cứ thuận theo tự nhiên sẽ tốt hơn."
Kể từ đó, nhân quả rối loạn cũng ít thay đổi hơn một chút.
Tô Y Y nghe vậy thì hơi hiểu lại như không hiểu.
"Vậy nên ý của chị là... chị đã biết hết cả nhưng không bói cho mình, muốn thuận theo tự nhiên?"
Tô Vân Thiều gật đâu.
Máy người nghe thì biết rồi nhưng không thể nào hiểu được.
Với góc nhìn của bọn họ, nếu biết cha mẹ ruột của mình vẫn còn sống khỏe mạnh thì nhất định phải cố gắng tìm kiếm để đoàn tụ với cả nhà sớm một chút, chứ không phải là không làm gì.
Cách làm này của Tô Vân Thiều chính là vô vi của Đạo giáo.
Nhưng giới hạn của vô vi là gì? Vô vi thật sự là không làm gì sao?
Ý nghĩ "có vô vi hay không" đã đeo bám các thiếu niên thiếu nữ trong suốt khoảng thời gian ăn cơm trưa, nhưng chút hoang mang này cũng đã biến mắt theo các món ăn mỹ vị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận