Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 517:

Chương 517:Chương 517:
Chuong 517:
Chỉ khi nào có mỗi mình anh cùng với Tô Vân Thiều thì nụ cười vui vẻ thật lòng kia mới xuất hiện.
Nhưng mà họ cũng chẳng để tâm lắm. Nếu như tất cả những gì Diêm Vương nói đều là sự thật thì đời trước anh ta và Tô Vân Thiều ở bên cạnh nhau lâu như thế, không có người thân bên cạnh mà chỉ có mỗi đối phương, kề cận bên người nọ thì thái độ lạnh lùng này của anh ta với bọn họ cũng là quá đỗi bình thường.
Vào tới phòng bếp, Tô Vân Thiều buông tay Diêm Vương ra, đi rửa tay chuẩn bị làm đồ ăn nhanh.
"Anh có đói không?" Diêm Vương: “Đói."
"Ăn cái gì đây?"
"Mì ăn liền, thêm một cái lạp xưởng, hai trứng trần nước sôi cộng thêm chút rau xanh, cải trắng."
Tô Vân Thiều tiễn tới mở tủ bát ở trên cao: "Ở dưới địa phủ cũng có mì ăn liền à2"
"Làm gì có đâu." Diêm Vương cao, tay dài chân dài, với một cái là mở được tủ bát rồi, bên trong tủ bát có cả đống mì ăn liền. Anh ta cầm hai gói mì vị cay ra rồi nói tiếp: "Chúng ta bận rộn quá, chẳng có mấy thời gian gặp mặt nhau. Em hay ăn mì ăn liền nên anh ăn chung với em thôi."
Tô Vân Thiều không nhớ rõ yêu cầu mà anh nói. Trong nhà chất đống mì ăn liền nhưng cô vẫn lấy vắt mì ra bỏ vào nồi nước sôi, mùi vị sẽ thơm ngon hơn là chỉ trần mì với nước SôÔI.
"Để em xem còn gì ăn kèm nữa không.” Cô quay người lục những gì còn sót lại trong tủ lạnh.
Diêm Vương không những không giúp đỡ chút gì mà còn giang hai tay ra ôm lấy eo Tô Vân Thiều làm chậm tiến độ của cô.
Không phải là anh ta cố ý, chỉ là anh ta muốn lúc nào cũng có thể dính sát bên cạnh cô, có điều hôm nay lại quá trớn hơn thôi.
Hôm nay thái độ bất thường của Diêm Vương quá rõ ràng, Tô Vân Thiều cũng mặc kệ anh. Lúc cô đun nước, rửa rau, nấu mì đều mặc kệ anh ôm mình từ đằng sau, cho tới khi nấu xong mì rồi, chỉ cần đi ra ngoài ăn thôi mà Diêm Vương vẫn chưa chịu buông tay nên cô mới hỏi: "Anh không ăn à?”
"Anh có ăn mà." Diêm Vương buông tay: "Chúng ta ăn luôn ở trong này đi, không cần đi ra ngoài đâu."
Tô Vân Thiều: "Ừm."
Mùi mì tôm thơm thật nhưng lại không tốt cho sức khỏe. Cô đói bụng quá với muốn làm nhanh nên mới ăn mì tôm, không cần phải lôi kéo cả nhà nhảy vào đánh chén thực phẩm rác như thế này.
Hai người họ đứng trong phòng bếp bưng tô mì hup sồn sột đến khi cạn sạch. Diêm Vương vô cùng tự nhiên mà nhận nhiệm vụ rửa bát đũa, nồi niêu.
Tay áo anh ta dài như thế, nếu mà rửa chén thì rất dễ bị bẩn, lát nữa còn phải mất công giặt lại quân áo nữa.
Tô Vân Thiều vươn tay ra xắn tay áo cho Diêm Vương. Lúc cánh tay anh ta lộ ra, cô vô tình nhìn thấy trên tay anh ta chẳng chit vết thương.
Những vết thương kia có lớn có nhỏ, có nông có sâu, nhìn không ra là đã lâu hay mới có, nhưng không giống như bị thương bởi vũ khí. Tô Vân Thiều muốn quan sát kỹ hơn thì lại bị Diêm Vương kéo tay áo che hết đống vết thương đó đi. Tô Van Thiều nheo mắt nhìn, thái độ trốn tránh kiểu này quá quen thuộc, quen thuộc tới mức dù trong đầu cô không có ký ức tương tự thì ngọn lửa giận dữ không tên quen thuộc vẫn xông thẳng từ trái tim lên trên đỉnh đầu.
Giọng của cô lạnh như băng: "Anh muốn tự nói hay muốn em ép anh nói?"
Tô Y Y với Tô Húc Dương nghe trộm ở góc tường đẳng kia: "..."
Tô Y Y trừng mắt: Xảy ra chuyện gì thế, tính cãi nhau à?
Tô Húc Dương vô cùng hưng phán: Cãi nhau càng tốt chứ sao, bái bai người cũ, người tiếp theo sẽ càng ngoan hơn!
Giọng điệu như cô vợ nhỏ quá quen thuộc làm cho Diem Vương quay đầu nhìn lại trong vô thức, thấy cả gương mặt lẫn cơ thể cô đều căng cứng cả lên thì không khỏi yên lặng rồi hỏi: "Em nhớ lại rồi a92"
Tô Vân Thiều mim môi không nói gì, Diêm Vương biết ngay là cô không nhớ ra được gì: "Không có gì đâu."
Tô Vân Thiều đột nhiên quay người hướng ra cửa phòng bếp gào to: "Anh ơi, anh có bạn bè nào đang độc thân không ạ?”
Tô Húc Dương vui muốn chết: "Có chứ, có chứ!"
"Anh hẹn cho tụi em sáng mai gặp mặt nhau ăn bữa cơm, chiều tối thì đi..." Tô Vân Thiều còn đang sắp xếp xem ngày mai nên làm gì thì sắc mặt của Diêm Vương đứng đằng sau cô đã đen như đt nồi rồi.
Làm gì có người đàn ông nào có thể chịu được khi biết người phụ nữ mình thích đi ăn cơm với một người đàn ông khác để trá hình tìm đối tượng mới đây chứ?
Diêm Vương không làm được, anh ta lựa chọn đầu hàng.
Trước giờ Diêm Vương vẫn không muốn để lộ ra một mặt yếu ớt của bản thân trước mặt người ngoài, thế là chẳng máy chốc, Tô Y Y với Tô Húc Dương đang ngồi xổm ở góc tường ngoài phòng bếp đã phát hiện ra mình không thể nghe thêm bắt kỳ tiếng động nào truyền ra từ bên trong nữa.
Hai người ngang đầu lên nhìn thì thấy trên mặt kính hiện lên may chữ: Bên trong đang dỗ vợ, vui lòng không quấy ray.
TôYY:”..."
Tô Húc Duong:
Vãi cả dỗ vợ luôn đấy!
Nhưng hai người họ lại không dám làm phiền thật, ai bảo trông Tô Vân Thiều tức giận như thế kia.
Bên trong phòng bếp, Tô Vân Thieu đứng nhìn Diêm Vương tự tay ném bùa yên tĩnh, bày huyễn trận, không để cho người ngoài nhìn hay nghe được động tĩnh bên trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận