Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 1040:

Chương 1040:Chương 1040:
Chuong 1040:
Cha Ái Nhi: "Trong số những tổ tiên của tôi cũng từng có người rời khỏi đảo Trường Thọ, nhưng kể cả khi đã rời khỏi đảo mà cũng không thể ngăn cản được chuyện như vậy xảy ra, ép cho nhiều thế hệ sau này như chúng tôi chỉ có thể ở lại trên đảo Trường Thọ, dâng vật tế cho Thần Biển."
Tô Vân Thiều nhớ rõ những cảnh trong giấc mơ của cha mẹ Ai Nhi, bọn họ từng muốn đưa những người dân khác cùng rời khỏi đảo Trường Thọ, hơn nữa..." Cố Trường Trạch còn có thể sống được cuộc sống tốt đẹp bên ngoài đảo Trường Thọ, cho nên chỉ cần ở đây còn có người bị hiến tế, thì những người khác vẫn còn có thể sống sót sao?"
Cha mẹ Ái Nhi: "Đúng vậy."
Nguyễn Mai chợt hiểu ra, hoá ra những người dân trên đảo Trường Thọ cũng đã từng tìm kiếm cách ra khỏi đảo, cũng không hoàn toàn mê muội không biết gì mà chỉ biết kéo dài hủ tục cho con cháu đời sau.
Chỉ là họ không thành công tìm được đường thoát, hoặc là cái giá phải trả quá lớn, cho nên họ đành chọn một cái giá dễ trả hơn 一一 chính là trẻ con.
Tô Vân Thiều: "Thế còn chuyện ăn thịt người để kéo dài tuổi thọ thì sao2”
Ánh mắt của Cát Nguyệt trở nên lạnh lùng: "Hai người cũng ăn sao2"
Cha mẹ Ái Nhi điên cuồng lắc đầu: "Không có, không có!"
Mẹ Ái Nhi: "Người khác thì mẹ không dám chắc, nhưng mẹ và cha con tuyệt đối không ăn thứ đó, chủ yếu là do hai chúng ta không thể vượt qua được trở ngại trong lòng!”
Cha Ái Nhi: "Khoảng thời gian vừa mất con, cha và mẹ con còn chẳng có tâm trạng để làm gì cả, cảm thấy có sống cũng chẳng còn hy vọng gì nữa, động lực sống sót duy nhất lúc ấy để chúng ta tiếp tục sống chính là muốn nhìn thấy trưởng thôn rơi xuống bùn, đâu thể nào dùng thủ đoạn ấy để sống sốt? Ái Nhi chính là đứa em gái sinh ra sau con, lúc sinh ra nó chúng ra đã cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa kinh ngạc với sự kỳ diệu của sinh mệnh, vừa kính sợ sinh mệnh, vì thế càng không dám khinh nhờn.”
Cát Nguyệt biết Tô Vân Thiều khi dò hỏi tin tức đều sẽ sử dụng bùa nói thật, cho nên cô ấy tin hai người kia đang nói thật.
Còn về phần em gái lại kế thừa cái tên ban đầu vốn thuộc về mình... Cát Nguyệt cũng không cảm thấy ghen tị, chỉ cảm thấy đau lòng cho gia đình này.
Có lẽ cha mẹ muốn tìm kiếm bóng hình của đứa con gái thứ hai trên người con gái út, tìm kiếm một lý do để an ủi tâm lý để lấy dũng khí tiếp tục sống sót, con gái út bị bắt lấy tên của chị gái, trở thành người thay thế cho chị gái, cũng không biết sau khi biết được bí mật này thì cô ấy sẽ có tâm trạng thế nào.
Tô Vân Thiều: "Ăn thịt người thật sự có thể kéo dài tuổi thọ sao? Chú dì thoạt nhìn như mới chỉ ngoài bốn mươi tuổi, nhưng Cát Nguyệt năm nay cũng đã bốn mươi tuổi rồi, hai người..."
Mẹ Ái Nhi trở nên nóng nảy: "Tôi và cha của bọn nhỏ cũng chưa từng ăn qua thứ kia, tôi cũng không biết vì sao, hoặc là nói cách khác, trước khi ăn thịt người thì người trong thôn chúng tôi cũng đã trường sinh bắt lão rồi."
Cha Ái Nhi giơ tay lên thê: "Tôi cùng mẹ bọn nhỏ năm nay đều đã sắp bảy mươi tuổi rồi, nhưng từ trước tới nay hai chúng tôi chỉ ăn những đồ ăn bình thường thôi, chưa từng ăn thịt của người nào cải"
"Bảy mươi sao?!" Tô Vân Thiều, Nguyễn Mai, Cát Nguyệt cùng đám yêu quái và quỷ sai trốn bên ngoài đều bị dọa sợ rồi.
Cha mẹ Ái Nhi đã trải qua rất nhiều chuyện đau lòng, đứa con gái thứ nhất bị trở thành vật hiến tế, đứa con gái thứ hai vừa lọt lòng đã bị người ta bắt đi, vì thế mà nhan sắc trở nên tiều tuy, cho nên nhìn họ có thể sẽ bị già trước mười tuổi, kết quả không ngờ bọn họ còn trẻ hơn tuổi thật đến khoảng hai — ba mươi tuổi.
Dường như bọn họ không sử dụng bất kỳ kỳ loại my phẩm dưỡng da hay thực phẩm chức năng nào, chẳng lẽ khí hậu trên đảo Trường Thọ thực sự có để nuôi dưỡng con người, có công hiệu kéo dài tuổi thọ sao?
Tô Vân Thiều cảm thấy chìa khóa kéo dài tuổi thọ cho người dân trên đảo Trường Thọ hẳn là có liên quan đến lễ tế Thần Biển kia.
"Lần tổ chức lễ tế Thần Biển gân nhất là khi nào?"
Cha Ái Nhi: "Vào ngày mai."
Mẹ Ái Nhi: "Khi trên biển xuất hiện một cơn lốc màu đen, chính là lúc chúng tôi cần phải dâng vật hiến tế cho Thần Biển, từ một năm một lần đến một tháng một lần, rồi hai tháng ba lần, nửa tháng một lần, càng ngày càng phải dâng nhiều vật tế cho Thần Biển, rất nhiều người dân trong thôn Trường Thọ đã bắt đầu oán trách rồi."
Thế này không phải rất khéo sao?
Tô Vân Thiều nở một nụ cười dịu dàng trên môi: "Chú dì có biết thôn Trường Thọ nhốt những vật hiến tế ở nơi nào không? Hoặc là hai người có biết vật hiến tế lần này cho Thần Bien là con cái nhà nào không?”
Cho dù cha mẹ Ái Nhi cũng không biết được tính cách và cách làm việc của Tô Vân Thiều, nhưng họ cũng biết cô đang chuẩn bị để làm việc, trong lòng còn có chút kích động. "Họ đều bị nhốt ở từ đường, nói là vật hiến tế phải nhịn đói trong một hoặc hai ngày, để loại bỏ hết những thứ dơ bản trong cơ thể."
Bạn cần đăng nhập để bình luận