Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 666:

Chương 666:Chương 666:
Chương 666:
Bon kẻ săn trộm không biết điều đó, chúng vừa đau vừa sợ, hoảng hốt nhìn về phía Tô Vân Thiều, sợ cô thực sự sẽ để đàn báo tuyết trả thù mình.
Tô Vân Thiều không hề để ý tới những kẻ này, cô lây di động ra và kiểm tra, tín hiệu di động thực sự rất kém.
"Trước tiên cứ bắt người lại đã, tìm dây thừng trói chúng lại, rồi liên hệ cảnh sát và giao người cho cảnh sát sau."
Dưới sự chỉ huy của báo tuyết đầu đàn và sự hợp tác của những con báo tuyết khác, đàn báo tuyết đã cắn vào chân của bốn kẻ săn trộm và kéo lê chúng suốt quãng đường từ sườn núi đến chân núi, nơi họ đi qua đều để lại vết máu.
Tô Húc Dương nhìn thấy nhiều báo tuyết với đôi mắt màu xanh lục như vậy, anh ấy lập tức nghĩ đến những con mèo lớn đã bị lũ săn trộm đuổi ra khỏi những ngọn núi tuyết, từ một đàn báo tuyết lớn mà giờ chỉ còn có hơn hai mươi con, chúng gần như sắp bị xóa sổ rồi, điều này khiến anh cảm thấy vô cùng tức giận.
Anh ấy lục trong những chiếc bao tải dùng để dựng lông thú của may kẻ săn trộm, tìm được mấy sợi dây thừng và cả mấy bộ lông, không chỉ có báo tuyết mà còn cả những loài động vật khác, dây thừng và bao tải ban đầu được dùng để đựng những tắm da đã lột, bây giờ chúng được dùng để trói những kẻ săn trộm.
Tô Huc Dương ác y chùm bao tải từ chân bọn săn trộm lên, để một nửa người của chúng bị nhốt trong đó, để tránh cho chúng dùng miệng căn đứt dây thừng, sau khi trói thì tách chúng ta, cử bốn, năm con báo tuyết canh giữ một người.
Những kẻ săn trộm đã bị dọa sợ cho chết khiếp.
Xuống đến chân núi, tín hiệu đã tốt hơn một chút, vì vậy Tô Vân Thiều đã gọi cho cảnh sát, miêu tả một chút đặc điểm của khu vực này.
Cảnh sát: "Nơi đó cách cơ quan của chúng tôi quá xa, đi tới cũng mắt rất nhiều thời gian, tôi sẽ giúp cô liên lạc với cục cảnh sát gần nhất, bọn họ sẽ mau chóng tới chỗ cô."
Tốc độ đi trên thảo nguyên rất lâu, về chuyện này thì Tô Vân Thiều đã có kinh nghiệm rồi.
Muốn bắt được một kẻ săn trộm phải chờ mắt máy tiếng đồng hồ, hơn nữa một tuần trước khi đại hội của Huyền môn được tổ chức thì chắc chắn cô sẽ không bắt được bao nhiêu người, điều này khiến cô nảy sinh ra một cách.
一 Bọn họ có thể trước thẩm vấn bọn săn trộm, moi ra thông tin chính từ bọn chúng, rồi để báo tuyết ở lại canh giữ bọn săn trộm, sau đó cô có thể đi bắt những kẻ khác, như vậy có được không?
Đang mải suy nghĩ thì có thứ gì đó chạm nhẹ vào bắp chân của cô, đó là cha của Đoàn Tử.
Kim Trường Không đậu ở trên lưng của cha Đoàn Tử, chuyển lời giúp nó: "Vân Thiều, cô có thể đặt tên cho cha của Đoàn Tử không? Tôi đã nghĩ ra được tên sẵn rồi, là Tuyết Viên Tử, nghe tên là biết cha con rồi!"
Tô Vân Thiều: 222
Kim Trường Không đã tận mắt chứng kiến nhà họ Tô đã từng bối rối khi đặt tên cho mình, những cái tên họ đưa ra đều bị người khác phản đối, còn nó thì chẳng nói được gì, cuối cùng Tô Vân Thiều phải nhờ một người bạn giúp nó lấy được cái tên hiện tại.
Bây giờ nó muốn nhờ Tô Vân Thiều giúp đỡ, nhưng lại không muốn làm phiền cô quá nhiều, vì vậy nó đã nghĩ trước cái tên này và cảm thấy nó cũng khá ổn.
Tuy nhiên, Tô Vân Thiều hoàn toàn không muốn chọn cái tên này.
Báo tuyết nhỏ chưa cai sữa thì có thể dùng cái tên Đoàn Tử được, nhưng cha của Đoàn Tử đã lên chức cha rồi, nếu sử dụng cái tên Viên Tử nghe sẽ rất kỳ lạ.
Hơn nữa... Tôi chưa từng đặt tên cho một con yêu quái đã biến thành quỷ hồn, cậu có chắc là để tôi đặt tên cho cha Đoàn Tử chứ?"
".. Tôi không rõ." Kim Trường Không mới được lô Vân Thiệu đặt tên chưa được bao lâu, làm sao nó biết là cô có đặt được tên cho yêu quái đã thành quỷ hay không?
Về phần cha của Tuyết Đoàn Tử, đáng nhẽ nó nên chú ý nhất đến việc liệu mình có được đặt tên hay không, nó chỉ mải nghiêng đầu và nhìn chăm chăm vào đứa con trai của mình, trông y hệt như một đứa ngốc.
Tô Húc Dương đang dùng ánh mắt đe dọa những kẻ săn trộm, nghe thấy cuộc trò chuyện của họ cũng vội chạy tới, Vậy chúng ta thử tìm một cái tên trước đi? Nếu như cha của Đoàn Tử có thể nói chuyện được thì đó cũng được xem là một sự thành công.”
Tô Vân Thiều cũng nghĩ như vậy, chỉ là tiêu tốn một chút sức lực mà thôi, nếu đặt tên thành công, cô có thể nói chuyện cùng cha của Đoàn Tử, không cần phải nhìn động tác và biểu cảm của nó để đoán ý nữa, như vậy sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
"Chờ một chút để em nghĩ tên đã."
Nói đến việc đặt tên, Tô Húc Dương lại rất phấn khích.
"Đoàn Tử họ Tuyết, như vậy cha của nó nhất định cũng phải họ tuyết, Tuyết Bá thì sao? Thật là một cái tên bá đạo!”
Tô Vân Thiều: "..." Mỗi một lần nghĩ tên là một lần cô nhận thức sâu sắc về mối quan hệ huyết thống kỳ lạ của cả nhà họ.
Chẳng lẽ việc đặt tên dở tệ này cũng là do gen di truyền sao? "Để em đi hỏi những người khác.”
Tô Vân Thiều vào nhóm chát những người bạn thích phiêu lưu thần bí: [Có ai còn ở trong nhóm không? Đặt tên cho cha của Đoàn Tử hộ tớ với. 】
Tô Húc Dương thầm thì lam bảm,"Cái tên Tuyết Bá không phải rất hay sao?" Sau đó lặng lẽ lén nhìn trộm màn hình điện thoại của em gái, anh ấy tự hỏi xem có ai có thể chọn được cái tên hay hơn cái tên Tuyết Bá của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận