Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 171:

Chương 171:Chương 171:
Chương 171:
Nam quỷ đầu đỉnh nói: "Tuổi của cô ấy còn trẻ, vẻ đẹp và sức hút của cô ấy là điều không thể nghi ngờ, nhưng là...”
Nam quỷ đầu đinh cố ý ngừng ở chỗ này, gằn từng chữ một mà nói: "Cô ấy là người trong huyền môn.”
Sau khi nam quỷ đầu định đề cập đến chuyện này, nam quỷ đeo kính cũng nghĩ đến nguyên nhân này, không phải có ý nói đạo sĩ không tốt, mà là...
"Họ không cùng một thế giới, vậy chủ đề chung ở đâu? Tất cả kiến thức về huyền môn của họ đều đến từ cô ấy, cô ấy có thể vẽ bùa điêu khắc ngọc để bảo vệ bọn họ, còn những việc mà bọn họ làm cho cô ấy kỳ thật chỉ cần học cô ấy chịu bỏ tiền ra tìm người thì đều làm được."
Nếu nói đám người Tần Giản là đang giúp Tô Vân Thiều, không bằng nói Tô Vân Thiều đang dẫn dắt bọn họ tìm hiểu về huyền môn và bảo vệ bọn họ khi tiếp xúc với bản chất nham hiểm tàn ác của con người.
Tô Vân Thiều đối với đám người Tần Giản là người không thể thay thế, nhưng không phải là tình yêu nam nữ.
Trong trường hợp này, họ chỉ có tắm lòng ngưỡng mộ đối với một bậc thầy đã dẫn họ vào thế giới của huyền môn... mà không phải là một câu chuyện về tình thầy trò! Nữ quỷ ngửa mặt lên trời thở dài: "Chuyện tình yêu của cô ấy cũng quá khó khăn rồi!"
Nam quỷ đeo kính và nam quỷ đầu đỉnh trăm miệng một lời nói: "Không phải còn có Diêm Vương sao?"
Ngay lúc nữ quỷ cho rằng hai nam quỷ nói đúng, muốn gật đầu đồng ý, liền nhìn thấy Nguyễn Mai và Vân Khê đang thở dài,'Làm sao vậy?”
Nguyễn Mai: "Nhưng Diêm Vương là chủ nợ của chủ nhân mài"
Vân Khê: "Công đức mà chủ nhân kiếm được toàn cầm đi chữa trị cho cây bút kia, cho dù đã chữa trị được một chút nhưng cây bút vẫn còn rất rách nát và tàn tạ, mỗi lần tôi nhìn thấy đều lo lắng cây bút kia không biết khi nào sẽ vỡ nát.”
Cây bút kia được đặt ở trong ngăn kéo, năm con quỷ huyễn hóa thân thể lặng lẽ chui vào ngăn kéo để kiểm tra rồi lại quay trở về.
Nguyễn Mai đã từng nhìn thấy Tô Vân Thiều chữa trị cho cây bút kia bằng công đức,"Đó là loại bút gì? Tại sao lại dùng công đức để chữa trị cho nó?”
Nguyễn Mai đã hỏi qua Tô Vân Thiều cùng một câu hỏi như thế, Tô Vân Thiều không có trả lời, Vân Khê cũng không biết, vì thế năm con quỷ đã hóa thân thành thám tử bắt đầu điều tra từng bước từ những manh mối đã có.
Nam quỷ đeo kính: "Công đức hiếm có, bút được sửa chữa bằng công đức tuyệt đối không tầm thường, nghe nói là thiếu nợ Diêm vương, cho nên cây bút này thuộc về Diêm Vương, còn không thì nó thuộc về địa phủ."
Nam quỷ đầu đinh: "Là bút của Diêm Vương hoặc là bút của địa phủ..."
Nữ quỷ: "Bút của Phán Quan!"
Năm con quỷ vội vàng kéo những chiếc máy tính bảng ở một bên qua, chiếc máy tính bảng của Tô Vân Thiều đã đưa cho Vân Khê, về sau trong nhà có thêm quỷ nên Vân Thiều lại mua thêm máy tính bảng, hiện tại mỗi một con quỷ đều đang tìm kiếm thông tin về Bút của Phán Quan trên Internet. Thông tin hiện ra quá nhiều và lộn xộn, đa phần đều cho rằng bút của Phán Quan giống như một loại binh khí bình thường hoặc là binh khí trong tiểu thuyết võ hiệp, có hình dạng lớn nhỏ khác nhau, cũng không có ngoại hình và kích thước cố định. Rất khó để xác định cây bút trong ngăn kéo có phải là bút của Phán Quan hay không?
Tin tức về địa phủ rất ít ỏi và không có bao nhiêu thông tin, chỉ nói là: Từ thời Hồng Hoang đã có Bút Luân Hồi và Sổ Sinh Tử, hai thứ này đều là chí bảo của địa phủ, Bút Luân Hồi được Phán Quan của địa phủ quản lý, được gọi là Bút Phán Quan.
"Có thể không?" Nữ quỷ không tin cho lắm,"Nếu thật sự là Bút Phán Quan, địa phủ không có chí bảo không phải sẽ loạn hay sao?"
Bốn quỷ cũng không tin, nhưng trừ bút này ra thì có thể là bút nào nữa?
Hệ thống lặng lẽ mò mẫm vào ngăn kéo, nhìn cây bút gãy có vẻ quen thuộc.
Nó không chắc nó đã từng nhìn thấy ở đâu nên nó đã lao vào kho dữ liệu khổng lồ và vô tận để tìm kiếm.
"Mặc kệ là loại bút nào, một khi sửa chữa xong thì sẽ được xóa bỏ toàn bộ nợ nần, lỡ như sau này chủ nhân có người mình thích, Diêm vương cũng không thể dùng chuyện này để uy hiếp chủ nhân được !" Nguyen Mai nhin vao ngan keo nơi đặt bút, đột nhiên nảy ra một ý tưởng. Cô không chắc nó có hiệu quả hay không nhưng cô muốn thử.
Vân Khê: "Cô muốn làm cái gì?"
Nguyễn Mai đặt ngón trỏ lên môi, khẽ "suyt-" rồi quay đầu lại, sau khi xác nhận Tô Vân Thiều vẫn chưa thức dậy, cô ấy lại lặng lẽ chui vào ngăn kéo.
Bốn con quỷ còn lại đều đi theo phía sau Nguyễn Mai, năm con quỷ chui vào ngăn kéo và hộp gỗ từ các phương hướng khác nhau, năm đôi mắt nhìn chằm chằm vào cây bút gãy, vì khoảng cách quá gần cho nên đều biến thành mắt gà chọi.
Nguyễn Mai thoáng lui về phía sau một chút, động tác rất nhẹ nhàng mà đặt ngón trỏ lên cây bút.
"Phanh ——" Nguyễn Mai bị đây lùi, quỷ ảnh xuyên qua cửa cùng với vách tường không biết bị ném tới nơi nào.
Bốn con quỷ: ???
Mặc dù họ không chắc Nguyễn Mai đang định làm gì, nhưng bốn người bọn họ cũng đều thử và tất cả bọn họ đều bị ném bay ra ngoài khi chạm vào chiếc bút bị gãy.
Cũng chỉ bị ném bay ra ngoài, chứ không có bị thương.
Năm con quỷ lại cùng nhau trở về, lần này Nguyễn Mai không dám chạm tay vào, chỉ bay lơ lửng ở phía trên, vắt óc suy nghĩ, ánh mắt dán chặt vào cây bút.
Vài phút đi qua, cũng không có bất kỳ thay đổi nào.
Trong đầu Vân Khê đều là dấu chấm hỏi: "Cô đang làm gì vậy?"
Nguyễn Mai đã cố gắng rất lâu nhưng không thành công, cô ấy nản lòng và chán nản nói: "Chủ nhân chỉ giao dịch một phần công đức với tôi. Tôi muốn dùng phần công đức còn lại để giúp đỡ chủ nhân, ai biết công đức lại không chịu xuất ra."
Bạn cần đăng nhập để bình luận