Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 656:

Chương 656:Chương 656:
Chuong 656:
Tô Y Y nổi giận đùng đùng, lập tức điên cuồng gõ hệ thống:
[Thống Thống, cậu có cách nào ngăn cản đám người săn trộm đó không? ]
Hệ thống: 【.… 】
Hệ thống: [Kí chủ, tôi chỉ là một hệ thống học bá mà thôi, có phải yêu cầu của kí chủ với tôi cao quá rồi không?]
Tô Y Y: [Vậy cậu không có kiến thức nào để có thể phân biệt được người bình thường và những kẻ săn trộm sao?]
Hệ thống: 【Ke săn trộm cũng đều từ những người bình thường mà ra. Nếu không thì cậu thử hỏi chị gái mình xem, xem thử cô ấy có thể nhận ra lũ người kia thông qua khí tức hay nghiệp chướng không. 】
Đúng rồi! Tô Y Y vỗ vỗ trán, cảm thấy đám người kia đã khiến bản thân tức giận đến mức đầu óc đều trở nên mê muội.
Chắc hẳn đám người kia đã bị vấy bản bởi không ít nghiệp chướng hơn nữa còn bị hồn phách của những loài động vật mà chúng sát hại bám theo bên người!
Tô Y Y dùng ánh mắt chờ mong mà nhìn chị gái. Mà ngay lúc này, Tô Vân Thiều cũng suy nghĩ đến chuyện này. Hành vi săn bắt của đám người kia đúng là quá đáng. Nếu tiếp tục không nghĩ ra được biện pháp ngăn chặn, vậy thì rất có thể báo tuyết sẽ biến thành một loài động vật phải đối mặt với nguy cơ tuyệt chủng.
Chỉ có điều, biện pháp không phải chỉ nói nghĩ là có thể lập tức nghĩ ra, đặc biệt là phương pháp này còn phải phổ biến để những người bình thường cũng có thể sử dụng được.
Cảnh sát đuổi theo bọn họ suốt quãng đường dài, chỉ để xác nhận tung tích của báo tuyết nhỏ. Nhưng sau khi kiểm tra vẫn không tìm thấy nó, vậy nên chỉ đành quay về trong vô vọng.
Trước khi cảnh sát rời đi, Tô Vân Thiều hỏi số điện thoại của tất cả mọi người còn nói rằng lỡ như gặp phải đám người kia thì không cần gọi 110 mà có thể trực tiếp gọi cho bọn họ, như vậy liền có thể tiết kiệm được một chút thời gian.
Nhìn theo bóng lưng cảnh sát rời đi, lương tâm của từng thành viên trong nhà họ Tô đều cảm thấy đau nhói.
Mặc dù họ không phải là những kẻ săn trộm giết những loài động vật được bảo vệ để lột da và bán kiếm lời, nhưng lát nữa thôi họ cũng sẽ bắt trộm báo tuyết nhỏ về nhà. Lại khiến cảnh sát nghe tin mà chạy đến đây lúc nửa đêm rồi lại tay không trở về, quả thật vô cùng có lỗi.
Cảnh sát vừa rời đi, Kim Trường Không đã mang theo báo tuyết nhỏ quay về.
Sau khi báo tuyết nhỏ quay về, nó càng ỷ lại vào Tô Van Thiều, có lẽ là bởi vì sợ bản thân bị ném ra ngoài thêm một lan nữa nên bắt buộc phải dựa sát vào bụng cô thì nó mới có thể ngủ được.
Nằm sap trên bụng Tô Vân Thiều, cảm nhận từng nhịp hít thở của cô dường như khiến báo tuyết nhỏ cảm thấy an toàn. Bất giác tần suất hít thở của cả hai như hòa vào nhau.
Mẹ Tô nhìn báo tuyết nhỏ như vậy, nhất thời cảm thấy nó chẳng khác gì một đứa trẻ đang y lại vào mẹ của mình, khiến bà ngập chìm trong cảm giác dễ thương: "Thôi xong rồi, dễ thương quá rồi. Hình như lại muốn trộm thêm hai con nữa về nhà."
Tô Vân Thiều: ".." Cái phát ngôn tệ hại này!
Khoan đãi
Tô thiên sư đột nhiên nhớ đến một vấn đề vô cùng lớn liền lập tức nhìn về phía Kim Trường Không: "Có phải Đoàn Tử vẫn còn đang uống sữa?"
"Đúng vậy." Kim Trường Không dang rộng đôi cánh, vẫn đang bận rộn chải chuốt lại những sợi lông vũ vừa bị gió thổi loạn.
"Vậy cậu có mang theo sữa bột và bình sữa không?”
Tuy miệng hỏi vậy, nhưng Tô Vân Thiều chẳng hề ôm một chút hi vọng nào. Lúc mở cửa cô chỉ nhìn thấy một chú chim đại bàng vàng và một chú báo tuyết nhỏ, hoàn toàn không có thêm bất cứ một món đồ nào khác.
"Không có. Mang theo Đoàn Tử bay hơn một trăm km đã đủ mệt lắm rồi. Nếu mang thêm nhiều đò, lỡ như không đuổi kịp mọi người phải làm sao đây? Hơn nữa..."
Kim Trường Không duỗi ra đôi cánh và cặp móng vuốt của mình: "Hai cánh phía sau lưng thì không thể để được đồ, chân lại phải kẹp chặt Đoàn Tử. Vậy cô nghĩ thử xem tôi có thể mang theo được gì? Lẽ nào dùng mỏ kẹp bình sữa và sữa bột mang đến đây hay sao?"
Chỉ cần nghĩ tới hình ảnh đó đã thấy vô cùng thú vị rồi, giống hệt hình ảnh một người cha vất vả vì gia đình.
Thú vị thì có thú vị thật, nhưng dù sao cũng không thật sự miễn cưỡng đến mức như lời nó nói.
Chỉ là kế từ giờ trở đi, không có bình sữa và sữa bột thì làm sao bọn họ nuôi được chú báo nhỏ này cơ chứ?
Toàn bộ yêu quái trong nhà đều đã qua độ tuổi bú sữa, Tô Vân Thiều lại không biết chăm sóc thú cưng, nên cô cũng không biết báo tuyết nhỏ phải uống loại sữa nào, có thể uống sữa bột mà con người uống được không, càng không biết có loại sữa bột chuyên dụng cho báo tuyết con uống không.
Cho dù thật sự có sữa bột chuyên dụng cho báo tuyết thì chỉ cần bọn họ đi mua về là lập tức bị bại lộ. Trong nhà không có báo tuyết, vậy mua sữa bột chuyên dụng cho báo tuyết để làm gì? Nếu có báo tuyết vậy thì càng gay gol
Nhưng không mua... hình như cũng không được!
Tô Vân Thiều chỉ đành tìm Cao Nhiên: Í Bộ trưởng Cao, chú báo tuyết nhỏ này mới ra đời được một tuần, vẫn còn phải uống sữa, anh có cách nào kiếm được chút sữa bột cho nó không? ]
Cao Nhiên: [ Cho anh sờ nó hai cái, anh đi kiếm giúp em. ]
Bạn cần đăng nhập để bình luận