Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 284:

Chương 284:Chương 284:
Chương 284:
Tô Vân Thiều không để ý đến cậu ta,"Nếu cậu muốn tìm một con Đào Yêu khác để sớm ngày thoát ế, tôi có thể hỏi giúp cậu một chút."
Đào Yêu khoanh tay, hừ lạnh: "Để một đứa trẻ ba tuổi đi xem mắt, cô không có van đề gì chứ?"
"Cậu chỉ có vẻ bề ngoài như ba tuổi thôi." Tô Vân Thiều tiếp tục vẽ bùa, không thèm nhìn Đào Yêu lấy một cái,"Chỉ cần có đủ nguyên khí, cậu có thể trở lại bình thường ngay lập tức.”
"lôi không thèm đâu! Nhỡ không may lúc mới biến trở lại bình thường lại bị sắm sét đánh cho một cái chết toi, vậy thì rắc rối lớn rồi, còn chẳng bằng cứ mãi như vậy luôn đi."
Tô Vân Thiều: "Lúc cướp yêu nguyên, tôi không hề thấy cậu nói như thế."
Đào Yêu: ”"..."
Lúc ấy là vì muốn lừa viên yên nguyên trăm năm trong tay Tô Vân Thiều, cậu thậm chí còn không nhớ nổi mình đã lải nhải những gì.
May mắn thay, Tô Vân Thiều cũng không nắm lấy chuyện này không buông, có một chuyện mà cô càng muốn biết hơn: "Cậu không nói thì tôi cũng chẳng nhớ ra, cậu đã hóa thành hình người rồi, vì sao còn muốn độ kiếp hóa hình lần nữa? Nói đến chuyện này, Đào Yêu lại buồn bực, mấy yêu quái khác chỉ cần độ kiếp hóa hình một lần mà thôi, thế mà đến lượt cậu lại thành hai lần!
"Lần đầu tiên bị thất bại."
Tô Vân Thiều: 222?
"Hiện tại không phải cậu đang ở hình dạng con người sao?”
Chính Đào Yêu cũng không rõ sao lại thế này,"Kiếp nạn hóa hình chỉ có ba kết quả chính là có thể vượt qua hoặc thất bại, hoặc bị sét trời đánh chết, nhưng bộ dạng của tôi thế nào thì cô cũng đã thấy, bị sét trời đánh sắp chết chỉ còn lại chút hơi tàn, phải bắt đầu lại từ đâu, mà tôi còn có cảm giác còn phải độ kiếp lại lần nữa." Tô Van Thieu định nói: Vận may của cậu cũng quá kém rồi đó?
Ngay sau đó lại nhớ tới câu nói mà người mặc áo trắng kia đã nói với mình trong giấc mơ "Đào Yêu tôi lấy tu vi và vận may của cả kiếp này để đánh cược với ngươi...", nghĩ đến chuyện cô sống lại, thiếu nợ nhân quả của Đào Yêu, cô lại không thể nói nên lời.
"Nghĩ nhiều như vậy cũng chẳng có ích gì, cậu mới có ba tuổi thôi." Dừng một chút, Tô Vân Thiều lại bồi thêm một câu,"Cùng lắm là ba tuổi rưỡi, còn lâu mới lớn được, có thể đến lúc tôi chết rồi cậu vẫn còn chưa lớn được đâu."
Đào Yêu: "..." Cậu sống lâu như vậy, nhưng chưa từng gặp qua người nào có thể thản nhiên nói về cái chết của mình như thế, nên sắc mặt của cậu có chút kỷ quái "Cô không sợ chết à?"
"Có cái gì đáng sợ chứ?” Tô Vân Thiều cũng xem như đã nhìn thấy tất cả,"Sinh tử luân hồi là quy luật bất biến của thế gian, không bị ai kiểm soát cả, sợ chết cũng qua một ngày, không sợ chết cũng qua một ngày. Trên thế giới này có nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy, ai biết ngày mai có còn sống hay không? Sống sao cho thật tốt mới là điều quan trọng nhát."
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ
Nói vậy cũng đúng.
Không phải cậu chỉ mới ngủ một giac đã không biết vì sao mình lại co thành như vậy à?
Đào Yêu cảm thấy bản thân phải học hỏi Tô Vân Thiều ở thái độ đối mặt với cái chết này, ít nhất không thể tiếp tục vì chuyện bị sét trời đánh mà sợ hãi nữa, rất có thể vĩnh viễn cậu cũng không đợi được đến lúc trưởng thành mà độ kiếp hóa hình.
Đêm nay, Tô Vân Thiều và các bạn nhỏ ngủ rất ngon, còn ba người nhà họ Hứa lại bận rộn suốt đêm.
Buổi sáng, mọi người còn đang ăn sáng, sáu túi máu đã được ghi rõ tên đã được đặt sẵn ở trong chiếc tủ lạnh nhỏ mà đưa tới, những dụng cụ khác được yêu cầu cũng đã chuẩn bị đầy đủ. Cũng không biết trong thời gian một buổi tối, người nhà họ Hứa đã làm thế nào để lấy được nhiều máu của ba người nhà họ Trường Tôn, nhưng tóm lại cũng chẳng phải cách gì đàng hoàng.
Mọi chuyện đã chuẩn bị xong, cả nhóm di tới công viên giải trí thần bí.
Trường Ton Thụy đứng dưới đôi cánh của bức tượng Chu Tước, nhìn xe của bọn họ đang từ xa đi tới. Cậu nhóc không thể bước ra khỏi phạm vi của công viên, vì thế cậu chỉ đứng ở đó lẳng lặng mà nhìn theo hướng xe đang chạy tới.
Hơn hai năm nay, Trường Tôn Thụy chưa từng một lan oán giận vì mình không thể rời khỏi công viên, không thể về nhà, mỗi lần người nhà họ Hứa tới đây cậu đều bày ra vẻ mặt tươi cười mà chào đón họ, không muốn bọn họ có chút buồn đau nào.
Lần đầu tiên Hứa Lâm Lang cảm thấy hối hận vì đã dùng cách như vậy để giữ con trai ở lại.
Giam cầm con trai trong hình dạng quỷ hồn ở công viên giải trí thần bí, hay là để con trai bị bệnh tim bẩm sinh chỉ có thể quản quanh ở trong nhà hay bệnh viện, có gì khác nhau đâu?
Tới cổng, mọi người lục đục xuống xe, kéo theo tủ lạnh, mang theo dụng cụ tiến vào công viên, tới địa điểm mà Tô Vân Thiều đã chỉ định: Nhà ma.
Nhà ma là tâm điểm của cả công viên giải trí thần bí, là nơi tụ họp của các trận pháp, cũng là nơi chôn cất thân xác của Trường Tôn Thụy.
Một tiếng sau, Hằng Thuật đạo trưởng mang theo người tới.
Tô Vân Thiều nói cho Hằng Thuật đạo trưởng về chuyện trên người của Trường Tôn Thụy đã bị người ta làm phép trấn yem, Hằng Thuật nổi giận, nói thẳng: "Nếu Tô đạo hữu cần gì, ban đạo và đông đảo đệ tử phái Thanh Sơn nhất định sẽ dốc toàn lực để hỗ trợ!"
Hai người và đệ tử phái Thanh Sơn đã đảo lộn tất cả trận pháp ở cả trong lẫn ngoài của công viên, đưa ra rất nhiều trận pháp để hỗ trợ thuật tran yêểm, còn bàn bạc các thứ tự khi phá trận. Cứ bàn bạc, thảo luận như vậy, thời gian ban ngày nhanh chóng trôi qua.
Ngày hôm sau là ngày 15 tháng 7 âm lịch, tết Trung Nguyên, mà dân gian thường gọi là quỷ tiết.
Vào thời điểm rạng sáng, quỷ môn ở địa phủ sẽ mở rộng ra, tất cả ma quỷ chưa đi đầu thai đều theo quỷ môn mà đổ bộ vào nhân gian.
Bạn cần đăng nhập để bình luận