Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 411:

Chương 411:Chương 411:
Chuong 411:
"Là, là có ý gì?" Trác Kinh Luân khó khăn mà mở miệng, vành mắt đã bắt đầu âm ướt, khoang miệng của anh ta cũng cảm thấy đắng ngắt.
Hằng Thuật: "Lúc trước khi còn trẻ, tôi đã từng gặp qua một người. Vì hồn phách người đó quá yếu, bẩm sinh ngu dại, vốn dĩ cả đời này sẽ mơ mơ màng mang màng, cứ hồ đồ mà sống đến cuối đời, nhưng không biết bị tà tu từ đâu tới đã làm phép dung nhập hồn phách của người khác."
Tình huống này cũng không khác tình trạng của Trác Kinh Luân là bao, nhưng trọng điểm vẫn còn ở phía sau câu chuyện. Lỗ tai cả ba người đều dựng đứng, tiếp tục lắng nghe Hằng Thuật nói: "Thân thể có tuổi tác bao nhiêu thì sẽ dùng hồn phách có tuổi tác tương tự vậy, nếu thân thể và hồn phách không hợp nhau sẽ xảy ra hai loại kết quả ..."
Kết quả thứ nhất, thân thể quá đè nén hồn phách. Nếu va chạm mãnh liệt một chút thì cả thân thể lẫn hồn phách đều sẽ chết, điều này cũng có nghĩa việc làm phép đã thất bại. Còn nếu va chạm không mãnh liệt như vậy, chỉ nhẹ nhàng một chút, thì dần dần có thể chậm rãi mà dung hợp.
Kết quả thứ hai, hồn phách quá đè nén thân thể. Nếu đè nén quá nhiều, thân thể không chịu được liền vỡ vụn, việc làm phép cũng sẽ thất bại. Còn nếu hồn phách đè nén ít lại một chút, thì thân thể sẽ không ngừng dựa sát vào hồn phách.
"Cậu là người thuộc trường hợp thứ hai." Hằng Thuật dùng ánh mắt thương hại mà nhìn anh ta: "Một nửa hồn phách ngoại lai kia đã vượt qua một nửa hồn phách của nguyên chủ, nên nó đã nắm giữ được thân thể. Lại thêm lúc làm phép là khi cậu còn nhỏ, không gian phát triển của thân thể còn rất lớn, cho nên tướng mạo của cậu mới dần dần phát triển theo khuynh hướng của một nửa hồn phách kia. Điều này cũng lí giải vì sao cậu trở nên không giống những người trong nước."
Một nửa hồn phách là người trong nước, một nửa hồn phách còn lại là người nước ngoài, Như vậy cũng đủ để giải thích vì sao tướng mạo và mệnh cách của Trác Kinh Luân lại chia thành từng phần như vậy.
Từ trước đến nay, Cao Nhiên chưa từng gặp cũng chưa từng nghe nói tới loại chuyện này, vậy nên chỉ cảm thấy không thể tin nổi: "Nếu làm như vậy thì chính là quỷ hồn đang cướp đoạt thân thẻ, độ khó cũng sẽ càng cao, nhưng hồn phách con người lại yếu ớt, sao có thể chịu đựng được?"
"Tà tu có thủ đoạn của tà tu, những người chính thống trong Huyền môn như chúng ta sao biết được." Hằng Thuật vừa thở dài vừa lắc đầu: "Tà tu bị tây chay, tà thuật bị thiêu hủy, chính là bởi vì bản chất của những thuật pháp này đã đi ngược lại lí lẽ và đạo đức của con người. Nếu muốn tà thuật thành công, thì nhất thiết phải trả một cái giá tương ứng."
"Chẳng lẽ cái giá mà tôi phải trả là..." Trác Kinh Luân như đang suy tư điều gì: "Mat đi tất cả những ký ức trước năm tôi sáu tuổi hay sao?"
Hằng Thuật: "Cậu và chủ nhân của thân thể này lúc ban đầu đều bị cắt một nửa hồn phách rồi lại dung hợp lại. Việc mắt đi ký ức cũng có thể liên quan đến việc này, hoặc cũng có thể là do trong quá trình thi triển tà thuật xuất hiện vấn đề ngoài ý muốn. Còn đây chỉ là một ví dụ mà tôi gặp phải trong quá trình du lịch lúc trẻ, tôi cũng không hề tìm hiểu sâu. Nhưng theo sự hiểu biết của tôi, cái giá phải trả của tà thuật sẽ không nhẹ như vậy."
Nếu nói việc mắt đi ký ức là cái giá phải trả thì cũng không tính là lớn, vậy thứ mà anh ta mắt đi phải là thứ gì đây? Trác Kinh Luân không hề cảm thấy bản thân mình đã bị thiếu mất thứ gì.
"Vậy..." Ba Tô vỗ vỗ bả vai của Trác Kinh Luân, ý bảo chuyện của anh ta vẫn chưa hỏi xong, không thể chỉ vì thất thần mà bỏ lỡ thông tin quan trọng.
"Dáng vẻ này của Kinh Luân còn có thể khôi phục... nếu khôi phục có xảy ra van đề gì không?"
"Chuyện khôi phục thì không cần nghĩ nữa, sinh hồn của cậu ta đã bị hồn phách từ trước đến nay ở bên trong cơ thể rút hết ra ngoài rồi. Thân thể kia đã chết mười lăm năm, không thể nào nhét hồn phách vào được nữa, hơn nữa chúng tôi cũng không có loại bản lĩnh thế này."
Cao Nhiên liền đem câu nói "Trừ phi mấy người lại đi tìm tà tu" nuốt ngược vào trong bụng. Đây không phải vấn đề đối lập về lập trường giữa Huyền môn chính thống cùng Huyền môn tà tu, mà là...
Hồn phách của cả hai người đều chỉ có một nửa, trước tiên không đề cập đến có thể tách ra hay không, cho dù là có thể, vậy thì sau khi tách ra lại phải nhét lại, tiếp tục dung hợp với một hồn phách, làm như vậy cũng không phải người lúc đầu nữa, còn không bằng giữ nguyên tình trạng bây giờ đi.
Trác Kinh Luân nhớ đến cảnh tượng mười lăm năm trước, anh ta cùng mẹ sống mấy tháng ở nông thôn, chắc là lúc đó tà tu đã thực hiện loại chuyện không thể tha thứ ấy trên người anh ta?
Anh ta không phải là Trác Kinh Luân chân chính, vậy anh ta rốt cuộc là ai? Ba mẹ của anh ta đang ở đâu? Ba mẹ của anh ta có vì chuyện mất đi con trai mà đau khổ suốt cả cuộc đời không?
Đột nhiên ba Tô lên tiếng hỏi: "Nếu thân thể phát triển theo khuynh hướng của hồn phách, vậy tại sao thân thể này lại không có vấn đề gì khi xét nghiệm AND với ba mẹ sinh ra thân thể này?"
Trác Kinh Luân bỗng nhiên hoàn hồn, xét nghiệm ADN gì chứ?
Cao Nhiên hỏi: "Làm xét nghiệm ADN với ba mẹ ruột?”
Ba Tô xấu hỗ liếc nhìn Trác Kinh Luân một cái: "Bình thường xét nghiệm ADN phải cần bảy ngày mới có kết quả, nhanh nhất cũng mắt bốn ngày, cũng có khi còn chưa có kết quả."
Bạn cần đăng nhập để bình luận