Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 355:

Chương 355:Chương 355:
Chuong 355:
"Đâu chỉ vậy?" Tô Van Thiều cảm thán,"Đến cháu trai ruột cũng suýt chết trong tay bà ta rồi."
Tần Sóc làm cảnh sát hình sự nhiều năm như vậy, anh đã từng gặp qua rất nhiều tên súc sinh vô nhân tính, bao gồm cả những kẻ hại chính con ruột của mình, huống chỉ là đứa cháu ruột cách nhau một tang quan hệ, anh ấy thấy nhiều rồi cũng chẳng còn ngạc nhiên nữa.
"Anh không biết đã xảy ra chuyện gì. Anh nên ở đây đợi em, hay đi vào trong đó cùng với em?"
Vụ án này liên quan đến Huyền môn, do đội đặc biệt quản lý, quá trình thảm vấn đương nhiên không giống với quá trình thẩm vấn thông thường, không cần có hai cảnh sát hình sự cùng thẩm vấn như trong quy định.
Tần Sóc chỉ thuận miệng hỏi thôi, cũng không ôm hy vọng gì, ai ngờ Tô Vân Thiều suy nghĩ một lúc lại gật đầu.
"Bà ta chưa chắc đã sợ em, chúng ta cùng nhau vào đi."
Công cụ hình người - Tần Sóc: ".." Được thôi.
Sau khi Tần Sóc đưa Vương Thúy Hoa đến, liền ném bà ta ngồi một mình một đèn trong phòng thẳm vấn suốt nửa tiếng đồng hò, lúc ban đầu Vương Thúy Hoa còn đập bàn, miệng không ngừng văng tục, mắng cha chửi mẹ liên tục, nhưng được một lúc, có lẽ bà ta đã nhận ra được gì đó nên ngoan ngoãn ngồi chờ ở đó.
Lúc này, Tô Vân Thiều và Tần Sóc cùng nhau di vào.
Tô Vân Thiều đã thay đồng phục của trường cấp ba ra, gương mặt tuy hơi non nớt nhưng nhìn khí chất lạnh lùng khó gần của cô, Vương Thúy Hoa chỉ cho rằng cô là một cảnh sát có khuôn mặt trẻ con thôi nên không có một chút nghi ngờ nào.
Đương nhiên, lực chú ý của bà ta vẫn đặt ở trên người Tần Sóc nhiều hơn, chính Tần Sóc đã bắt bà ta tới đây,"Thả tôi ra ngoài! Tôi không có phạm tội, các người không thể bắt tôi!"
"Không phạm tội sao?" Tần Sóc lặp lại một lần, ngữ điệu quái dị khiến Vương Thúy Hoa nghe được thì hoảng sợ, trong lòng bà ta thật sự cảm thay bát an.
Trải qua nửa tiếng đồng hồ trong phòng thảm vấn, Vương Thúy Hoa liên tưởng đến mấy bộ phim truyền hình đã xem, tưởng tượng đến cảnh cảnh sát bước vào sẽ hung ác như thế nào, đạp bàn đá ghế là còn nhẹ, không cần thận họ còn đe dọa, giơ tay động chân với bà ta, bà ta còn quyết tâm phải chiến đấu với cái ác đến cùng.
Nhưng tưởng tượng và hiện thực quá khác nhau.
Hai vị cảnh sát bước vào đều khá ưa nhìn, nhìn cũng không hung ác cho lắm.
Cô gái thì không nói lấy một câu, chỉ ngồi yên đó dùng ánh mắt lạnh căm nhìn bà ta, khiến bà ta cảm thấy mình như bị lột sạch quần áo, còn người nam kia thì cười hì hì hà hà, nhìn có vẻ rất thân thiện nhưng lời nói ra thì không thân thiện chút nào.
Vương Thúy Hoa không biết hai người này muốn làm gì, nhưng bà ta vẫn một mực cho rằng mình vô tôi.
"Đúng, con trai tôi có hơi tham tiền, nhưng đó là vấn đề của con trai tôi, cùng lắm thì tôi chỉ giúp nó chạy quan hệ ở bên ngoài thôi, người lương thiện như tôi không thể giết người, các người đừng hòng tùy tiện vứt tội giết người lên đầu tôi!"
"Bộp." "Bộp."
"Bộp."
Trong phòng thẩm vấn trống rỗng vang lên tiếng vỗ tay.
Vương Thúy Hoa nghe tiếng nhìn lại, phát hiện ra là nữ cảnh sát mặt lạnh kia đang vỗ tay,"Kỹ năng bịa chuyện không tôi, biểu cảm và giọng điệu cũng đúng lắm, mười phân vẹn mười, đáng ra bà được chín điểm đấy, nhưng tôi không sợ bà kiêu ngạo mà cho thêm một điểm nữa."
Vương Thúy Hoa: "..."
Tần Sóc vất vả lắm mới nhịn cười được, không biết Tô Vân Thiều học được cái dáng vẻ giả vờ nổi giận này từ chỗ nào nữa.
Tô Vân Thiều: "Không diễn nữa sao?"
Đợi một lúc, Vương Thúy Hoa không tiếp tục diễn kịch nữa, Tô Vân Thiều đứng dậy đi tới trước mặt Vương Thúy Hoa, nhìn bà ta từ trên cao: "Chúng tôi tới đây để nói về chuyện bà năm lần bảy lượt mượn vận may và hại chết ba người."
Trong khoảnh khắc ấy, đồng tử của Vương Thúy Hoa đột nhiên co rút lại: Làm sao mà cảnh sát biết được?!
"Nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm.” Tô Vân Thiều dùng ngón tay chạm lên chiếc vòng tay bạc mà Vương Thúy Hoa đeo trên cổ tay trái, nhưng tay cô còn chưa chạm tới vòng, Vương Thúy Hoa đã vội vàng rút tay về và giấu nó chặt trong ngực.
Tần Sóc: "..." Có phải bà đang giấu đầu hở đuôi không?
"Nếu như bà chỉ mượn vận may thôi, thì đúng là pháp luật không làm gì được bà, nhưng ai bảo bà lại giết người chứ?" Tô Vân Thiều cúi người, dùng đôi mắt đen nhìn thẳng vào đôi mắt của Vương Thúy Hoa, một luồng ánh sáng người khác không thể nhìn thấy bay thẳng vào mắt bà ta.
Rồi sau đó, Tô Vân Thiều lùi lại một bước và đứng tại chỗ, không nói thêm lời nào.
Tần Sóc cảm thấy rất tò mò, nhưng lại sợ quấy rầy cô đang hỏi chuyện, nên đành thật thà ngồi yên tại chỗ. Không ngờ, sắc mặt Vương Thúy Hoa thay đổi, bà ta nhìn vào một góc phòng trống mà gào thét lên: "Đừng tới đây! Không phải tao giết mày, mày tới tìm tao làm gì chứ!"
Tần Sóc: ?
Đây là đang gặp quỷ sao?
Anh lặng lẽ lục túi tìm lá bùa mở mắt Âm Dương ra, khi tay anh vừa chạm vào lá bùa, sau gáy Tô Vân Thiều như mọc thêm con mắt vậy, cô quay lại lắc đầu với anh.
Tần Sóc dù tiếc nuối cũng đành phải thu tay lại, lại thấy Tô Vân Thiều đứng bên kia im lặng làm khẩu hình: Thôi miên.
Tần Sóc:???
Em còn biết cả thôi miên sao?I Không phải chứ, ông lớn của Huyền môn các em đều phá án theo cách khoa học như vậy sao?
Cho dù anh ta có bao nhiêu câu hỏi, Tô Vân Thiều cũng không có thời gian để trả lời anh, chỉ đành chờ đợi đáp án từ Vương Thúy Hoa vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận