Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 762:

Chương 762:Chương 762:
Chương 762:
"Phải!"
Người dân trong thôn cũng mặc kệ có phải là con nhà họ hay không, nhưng dù sao đều là trẻ con trong thôn. Vì thế họ dẫn những đứa trẻ theo bên mình trông nom cần thận. Họ vừa chăm sóc trẻ nhỏ, vừa cố gắng ném xác cổ trùng ra càng xa càng tốt, để cơn lốc xoáy cuốn đi.
Có các quỷ sai ở phía sau bảo vệ, chín thí sinh ở phía trước có thể tập trung vào việc vẽ bùa lốc xoáy rồi điều khiển cơn lốc xoáy hấp thụ khí độc và xác cổ trùng.
Một đòn, hai đòn, ba đòn... thời gian dường như trôi chậm lại. Vì sét trời là thiên địch của lệ quỷ, cho nên dù Thiện Nhi áo đỏ có nhiều bùa chú và trận bàn bảo vệ, nhưng cô ấy vẫn bị sét trời đánh trúng vài lần.
Mỗi một lần bị đánh trúng, sức mạnh trên người Thiện Nhi áo đỏ sẽ suy yếu đi một tầng. Sức mạnh càng yếu thì tốc độ né tránh sét trời của cô ấy càng chậm, càng dễ bị đánh trúng hơn, hình thành một vòng tuần hoàn không lối thoát.
Không phải Thiện Nhi áo đỏ không muốn bị sét trời đánh trúng, mà chỉ là muốn tránh thêm vài lần, để sét trời đốt cháy hết khí độc trong thôn. Đợi khi khí độc tiêu tan hết cô ấy sẽ tự động đứng yên để sét trời đánh cho đã.
"Tô Vân Thiều, tôi chạy hết nổi rồi!"
Vân Đình nhanh chóng nhảy từ cổ tay của Tô Vân Thiều ra, biến thành một con rắn vàng khổng lò, dùng đuôi quấn lấy người của Thiện Nhi áo đỏ kéo cô ấy chạy, Thiện Nhi áo đỏ giống như một con diều đang căng mình uốn lượn trên bầu trời.
Thiện Nhi áo đỏ: "..."
Tuy tôi rất cảm kích vì cậu đã đến giúp tôi, nhưng cái cách mà cậu kéo tôi như kéo một cái giẻ lau thế này là sao?I
Người dân trong thôn: !!II
"Mẹ ơi, có rắn kìa!"
"Con rắn lớn quá, nó có ăn thịt người không vậy?"
"Không biết nó có đến ăn thịt chúng ta không nữa?"
"Còn ngây ra đó làm gì? Mau chạy thôi!"
"Đừng chạy, mọi người mà nháo nhào lên thi sẽ gây ra tình trạng giam đạp lên nhau đó!" Nguyễn Mai gân cổ lên mà gào, phối hợp với những quỷ sai khác duy trì trật tự: "Con rắn đó là của đại nhân nhà tôi, chạy ra để giúp đỡ thôi. Trước đó không xuất hiện là bởi vì thân hình của nó quá lớn sợ làm mọi người sợ hãi, hiện tại thật sự không còn cách nào khác nên mới thả nó ra. Trên đời này còn có quỷ hồn thì yêu quái cũng đâu có gì hiếm lạ đâu. Mọi người đừng làm am lên nữa, đúng là không có hiểu biết mài!"
Người dân trong thôn không có hiểu biết: "..." Hình như nghe cũng có lý đấy...
Những người xem phát sóng trực tiếp đều ngạc nhiên trước sự may mắn của Tô Vân Thieu.
Đông Nguyên cảm thán nói: "Không ngờ nó lại là một con rắn có thể biến lớn và thu nhỏ như vậy. Tuy năng lực này có hơi vô dụng, nhưng dù sao cũng khá đặc biệt đấy."
Kỳ Hồng Liên có ý kiến khác: "Vô dụng gì chứ? Vừa có thể dùng làm đồ trang sức, mùa hè có thể làm cái gối ôm mát lạnh. Có gì không tốt nào?"
Hằng Bình vô cùng hứng thú: "Cũng không biết con rắn còn lại sẽ có năng lực gì đây?” Số lượng yêu quái thật sự quá ít ỏi, dù có gặp phải chúng thì người ta đều sẽ lột da róc xương để làm bảo khí. Rất hiếm người sẽ đặt tên cho hai con yêu quái rồi mang chúng theo bên cạnh để giáo dục và nuôi dưỡng như Tô Vân Thiều đã làm.
Cũng có người ác ý suy đoán rằng Tô Vân Thiều tính nuôi hai con yêu quái đó lớn lên rồi mới lấy đi làm bảo khí. Nhưng thấy lời nói, hành động cũng như công đức mà cô đã tích lũy, họ lại cảm thấy không phải như vậy.
Khuôn mặt Tô Vân Thiều tối sam lại.
Từ trước đến nay, Tô Vân Thiều luôn tốt bụng và hiếm khi tức giận, nhưng khi cô đã tức giận thì điều đó có nghĩa là sự việc đã rất nghiêm trọng.
Vân Tiêu trông có vẻ hơi chột dạ. Vừa rồi đáng lẽ nó định ra, nhưng lại bị Vân Đình dùng đuôi hát trở về rồi giành quyền xông ra ngoài trước: "ân Vân đừng giận mà, da thịt của hai đứa tụi em thô dày lắm, bị sét trời đánh trúng vài cái cũng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Tô Vân Thiều vừa tức vừa buồn cười: "Một con yêu quái trưởng thành mà còn sợ gặp phải sét trời. Hai đứa nhỏ các em còn ở đó cãi bướng với chị, lỡ như thật sự bị sét trời đánh rồi xảy ra vấn đề gì thì ai có thể cứu các em đây?"
Đúng là rắn sơ sinh không sợ sắm sét đây mà. Chúng đều đã quên mắt ba ruột Ngân Dực của chúng suýt chút nữa thì bị sét trời đánh chết khi ông ấy đang độ kiếp hóa hình rồi sao. Nếu Vu Diệu không tình cờ đi ngang qua thì đã không có sự tồn tại của chúng rồi.
"Không đâu, thân hình của tụi em lớn như vậy..." Vân Tiêu còn chưa nói xong thì đã bị vả mặt.
"Al Cách đó không xa truyền đến một tiếng kêu thảm thiết.
Thì ra là Vân Đình không thể trốn thoát đòn công kích của sét trời, khắp thân rắn đều bị trúng đòn, cả người run ray vài cái giống như bị điện giật rồi ngã xuống đất, biến thành một con rắn cháy khét, nhanh chóng co lại thành một chiếc vòng cỡ lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận