Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 899:

Chương 899:Chương 899:
Chương 899:
Rốt cuộc, nếu muốn đổ oan cho Phương Hữu Đức là ông chủ Phương thật, Tập Tú Lệ chính là nhân chứng quan trọng nhát.
Mà nếu đứa trẻ Tập Tú Lệ sinh ra không có quan hệ huyết thống với Phương Hữu Đức, có thể chứng minh là Phương Hữu Đức trong sạch, nói chung là làm thế nào cũng có thể chứng minh được.
À? Tô Vân Thiều bỗng nhiên nhớ ra trước đây trong người Phan Tây Tây và Phan Bối Bồi có một loại cổ trùng có tác dụng xác định sai huyết thống, trong lòng cảm thấy hơi lo lắng.
Hy vọng mọi chuyện sẽ không như những gì cô nghĩ, nếu không kiếp trước Phương Hữu Đức cũng oan quá rồi.
Chỉ là... Ngoại trừ chuyện này ra, đúng là không thể tìm thấy lý do nào khác để phái Ngực quỷ đuổi một người có tài năng như Phương Hữu Đức ra khỏi môn phái cả.
Tô Vân Thiều xoa xoa giữa lông mày, Tập Tú Lệ quan tâm hỏi: "Cô mệt lắm à2"
Mẹ Tô bị cướp mắt lời thoại: "..." Người chị em à, sao cô lại thành ra thế nay?!
"Iôi không sao." Tô Vân Thiều xua xua tay,"Nếu quản lý Tập đã muốn dụ người này ra, vậy cô thử gọi điện thoại cho anh ta đi, nếu anh ta bằng lòng tới đây thì tốt, còn nếu không, cô cứ nói là gần đây có một cô gái trẻ tầm mười bảy - mười tám tuổi tới thầm mỹ viện, trên tay còn đeo chiếc vòng giống hệt anh ta."
Tô Vân Thiều kéo ống tay áo lên, để lộ ra chiếc vòng tay gỗ hoè cho Tập Tú Lệ xem,"Không cần phải miêu tả chỉ tiết và tỉ mỉ hình dáng của vòng tay đâu, cứ nói cô chỉ nhìn thoáng qua, phía trên hình như còn khắc chữ và hoa là được."
Tập Tú Lệ gật gật đầu, lấy điện thoại từ trong túi ra, đang muốn gọi điện thoại bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó,"Hai lần trước tôi gọi điện thoại cho anh ta, đều là khi tôi mua tới que thử thai rồi dùng thử trong nhà vệ sinh, thời gian lần này có chút chậm trễ, tôi đã biết rồi!"
Không cần người khác phải góp lời hộ, Tập Tú Lệ xâu chuỗi xong thứ tự câu chuyện trông rất hợp lý.
Sau khi bắm nút gọi đi, tất cả người, yêu, quỷ đều nín thở tập trung, nghe âm thanh bíp bíp từ điện thoại truyền tới, lẳng lặng chờ đợi đầu dây bên kia nhận máy.
Sau ba hồi chuông, đầu dây bên kia chủ động cúp máy.
Tập TU Lệ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào điện thoại: "Tên khốn này có ý gì đây?"
Nếu không nhờ chất liệu của chiếc điện thoại này quá tốt, chắc cô ta đã có thể dùng sức bóp nát chiếc điện thoại như đang bóp nát cổ của tên khốn là ông chủ Phương kia rồi.
"Hay anh ta đang có chuyện gì?" Thi thoảng mẹ Tô gọi điện cho ba Tô cũng sẽ bị tắt, đương nhiên, chờ sau khi ba Tô làm việc xong sẽ gọi lại cho bà.
Họ kiên nhẫn đợi một lúc, có cuộc gọi đến, nhưng đó lại là một dãy số xa lạ.
ID người gọi thế mà ở thành phố B.
Tô Vân Thiều dùng ánh mắt ra hiệu, ý bảo mọi người đừng phát ra tiếng động, để Tập Tú Lệ tiếp điện thoại.
Tập Tú Lệ hắng giọng một cái, nhắn nút kết nối, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Phương Hữu Đức,Cục cưng nhớ anh sao?"
Tô Vân Thiều: "..." Biểu cảm của cô suýt chút thì vỡ ra.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh một người đàn ông cao to, cơ bắp cuồn cuộn, da vàng như Phương Hữu Đức lại dùng cái giọng điệu buôn nôn kia nói ra hai chữ "Cục cưng" là đã làm cô nổi hết cả da gà rồi, càng đừng nói theo sau đó còn có ba chữ "nhớ anh sao”.
Tô thiên sư dùng tốc độ tay nhanh nhất trong cuộc đời mình để mã khoá màn hình điện thoại, mở chức năng ghi âm ra.
Cần phải ghi âm lại rồi gửi cho Phương Hữu Đức tự nghe một chút! Mẹ Tô: "..."
Mã Cảnh Huy: "..."
Tập Tụ Lệ: "...”
Không ngờ Tô Vân Thiều lại là người như thế này.
Tập Tú Lệ tiếp tục màn biểu diễn của mình, trên mặt lộ ra vẻ đau khổ, nước mắt lưng tròng, "Thiên Tứ, hu hu hu...”
Tất cả người, yêu, quỷ: "..." Người chị em à, kỹ thuật diễn của cô được lắm!
"Cục cưng làm sao vậy? Em đừng khóc, em vừa khóc đã làm lòng anh rối bời rồi." Giọng nói ở đầu dây bên kia cũng trở nên lo lắng.
Mẹ Tô vội che miệng lại, Mã Cảnh Huy làm động tác nôn oe, Tô Vân Thiều còn đau khổ hơn hai người này nhiều, ai bảo cô có quen biết với Phương Hữu Đức chân chính, vừa nghe thấy giọng nói giống như đúc này, chẳng hiểu sao trong đầu cô lại tự hiện lên gương mặt và biểu cảm tương tự của Phương Hữu Đức chứ?
Thế này cũng quá đau khổ rồi.
Cần phải để Tuệ Tâm đạo hữu cùng nghe với cô, có nạn cùng chịu!
Kỹ thuật diễn xuất của Tập Tú Lệ vẫn có thể chịu được thử thách này, trong điều kiện biết rõ đối phương đang làm gì đó, cô ta vẫn không hề biểu hiện ra ngoài một chút nào, nghiêm túc diễn tiếp.
"Thiên Tứ, em lại mang thai, làm sao bây giờ hu hu hu, em không muốn bỏ đứa nhỏ này hu hu hu..."
Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng nhỏ khóc yếu ớt của Tập Tú Lệ, phương pháp khóc của cô ta đã được trải qua quá trình học tập và nghiên cứu đặc biệt, nước mắt nói tới là tới, tuy tiếng khóc không lớn, nhưng lại khiến người ta khó có thể phớt lờ, giữa hàng lông mày lộ ra vẻ u sầu, khiến cho người nào nhìn thấy cũng không nhịn được muốn tiến lên ôm ấp, an ủi cô ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận