Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 180:

Chương 180:Chương 180:
Chuong 180:
Mọi người không khỏi nhớ lại lúc trước, chuyện này không phải cũng giống như diệt quỷ sao?
Vả lại thì con người cũng y như vậy, người phạm tội giết người cũng sẽ bị luật pháp trừng trị là kết án tử hình. Việc yêu quái hung ác bị thiên sư giết chết chắc cũng là thông lệ của huyền môn.
Còn chuyện xử lý thi thể như thế nào... Bọn họ không hiểu quy củ của huyền môn nên không thể nói lung tung.
Chắc có lẽ luyện chế trận bàn bảo khí là để nâng cao tỷ lệ sống sót của thiên sư lúc thu thập yêu ma quỷ quái nhỉ? Y nghĩ này vừa mới lướt qua, Thái Cực Bát Quái bàn lập tức nhảy vào tâm trí mọi người. ... Trong nhóm thiên sư cũng có mấy thứ cặn bã đấy thôi.
Tần Giản vỗ ngực, biểu cảm và động tác cực kỳ khoa trương: "Tớ còn tưởng các cậu thấy yêu quái là giết chứ, hù tớ chết khiếp!" Lời này cũng chính là tiếng lòng của mọi người.
"Vướng vào nhân quả rất phiền phức, làm sao mà yêu nào cũng có thể giết được chứ?" Trong lòng Tô Vân Thiều đột nhiên xuất hiện ý nghĩ: Cô thật sự chưa từng đả thương yêu quái tốt sao?
Cô tự cảm thấy mình bị ràng buộc bởi chính nghĩa và đạo đức, sẽ không tổn thương người vô tội. Nhưng nếu ý nghĩ này đã xuất hiện thì chắc chắn phải có nguyên do của nó, hoặc là có liên quan đến trí nhớ hỗn loạn bị mắt đi của cô.
Tô Vân Thiều im lặng một lúc, nhìn Tô Y Y nói: "Có một chuyện chị vẫn chưa nói với ba mẹ và em."
Câu mở đầu này khiến trái tim Tô Y Y chợt nảy lên, luôn cảm thấy có điều gì đó không on sắp xảy ra.
Tô Vân Thiều: "Chị tỉnh lại ở một thôn làng trong vùng miền núi xa xôi, sau khi tỉnh dậy chị không nhớ tại sao mình lại đến đó, cũng không có nhiều ký ức của cuộc sống trước kia."
Lúc đầu cô đã nghĩ mình và nguyên chủ không phải cùng một người, nhưng cô lại có tên và vẻ ngoài giống y hệt nguyên chủ, cùng thích điêu khắc, cùng bị mất cha mẹ từ khi còn nhỏ, trí nhớ hỗn loạn bị thiếu sót khiến cô mơ hồ, không biết chuyện gì đang xảy ra, trực giác khiến cô cảm thấy mình không thể che giấu được nữa. Tần Giản vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ: "Cậu bị mắt trí nhớ hả?" Lôi Sơ Mạn: "Là do lăn xuống vách núi hay là do tai nạn xe cộ?” Triệu Tình Họa: "Cậu đi khám bệnh chưa? Bác sĩ nói thế nào? Có di chứng gì không?” Bách Tinh Thần: "Vân Thiều, chuyện lớn như vậy, cậu không nên giấu chú và dì đâu." "Tớ cảm thấy dù có trí nhớ hay không thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của tớ, tớ không muốn làm cho họ lo lắng vì điều này." Tô Vân Thiều thực sự nghĩ như vậy.
ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ
Tô Y Y tức giận: "Làm sao mà không lo lắng cho được cơ chứ? Lỡ như chị bị ai bắt cóc rồi bán cho người nào làm vợ thì làm sao đây?"
Sau khi đón Tô Vân Thiều về, ba mẹ Tô cũng không nhắc tới cuộc sống lúc trước của cô, thế là Tô Y Y vẫn luôn nghĩ mọi việc vô cùng suôn sẻ, ai dè lại có chuyện như thế này.
Tô Y Y vừa nói xong, trên mặt mọi người đầy vẻ cạn lời nhìn cô ay ánh mắt suýt chút nữa thì thốt ra: Tên buôn người đó đang nghĩ quần hay sao mà dám bắt cóc lão đại huyền môn hả?
Hệ thống xấu hỗ đến nỗi suýt thì đi cào đất, nhắc nhở: "Ký chủ, xin hãy tôn trọng thân phận lão đại huyền môn có thể vẽ bùa ngự quỷ của chị cô chút xíu đi."
"Thì sao chứ?" Tô Y Y vừa trả lời hệ thống cũng như đang nói với nhóm bạn: "Có lẽ là do chị gái của tớ quá lợi hại nên vô tình bị tính toán mà không biết thì sao? Ngàn phòng vạn phòng cũng khó phòng ong trong tay áo mài”
Tô Y Y còn trẻ mà đã phải lo nghĩ nát ruột cho chị gái của cô ay nhìn dáng vẻ bất lực của Tô Y Y khi bị buộc phải gánh vác trách nhiem gia dinh,nhom ban khong khỏi dở khóc dở cười.
"Đã hơn một tháng rồi mà cậu vẫn không nhớ ra được gì sao?" Bách Tinh Thần quan tâm hỏi.
"Có nhớ ra một ít, nhưng tớ không chắc những gì tớ nhớ ra có đúng hay không nữa." Tô Vân Thiều lại ném ra một quả bom hạng nặng khác trước biểu cảm khó hiểu "Rốt cuộc cậu đang nói cái gì?" của mọi người: "Bởi vì trí nhớ hiện tại của tớ không chỉ bị thiếu mà còn bị sai lệch nữa."
"Ý cậu là sao?"
Tô Vân Thiều không nói đến chuyện sống lại mà lựa lời: "Theo như bình thường thì năng lực của tớ không thể tự nhiên mà có được, nhưng theo trong trí nhớ thì tớ không có sự phụ dạy dỗ, cũng không có trong tay bí kíp gì của huyền môn, giống như là vừa tỉnh lại thì tớ đã biết được vậy."
"To hoàn toàn không nhớ đã xảy ra chuyện gì, có lẽ tớ đã nợ Diêm Vương và Đào yêu nhỏ rất nhiều nhân quả, do đó mà tớ phải giúp Diêm Vương bắt ác quỷ, nuôi Đào yêu nhỏ đến khi trưởng thành để trả lại nhân quả cho bọn họ. Trí nhớ có thể sẽ có sai lệch, nhưng nhân quả là do thiên đạo cai quản, không thể nào xảy ra sai sót được."
Đây là lần đầu tiên mọi người nghe Tô Vân Thiều nói về quan hệ nhân quả của cô với Đào yêu nhỏ và Diễm Vương, bọn họ vô cùng ngạc nhiên nhưng cũng khó nén được lòng muốn hóng hot.
Tần Giản: "Tại sao nhân quả cậu nợ Diêm Vương lại là bắt quỷ vậy?"
Lôi Sơ Mạn: "Còn nợ nhân quả với Đào yêu nhỏ lại là nuôi cậu ta đến khi trưởng thành?"
Bọn họ thực sự vô cùng tò mò, ngay cả Bách Tinh Thần và Tô Y Y đang lo lắng cho trí nhớ và an toàn của Tô Vân Thiều cũng không khỏi nhìn cô với ánh mắt tò mò.
Tô Vân Thiều thở dài: "Bọn họ tự đưa ra yêu cầu."
Ai bảo cô hoàn toàn không có chút trí nhớ nào, đến cả cô đã nợ người ta cái gì cũng không biết thì đành phải để người ta tùy ý nói ra thôi chứ sao, dù gì nhân quả cũng sẽ do thiên đạo xử lý, thiên đạo rất công bằng, sẽ không để cho cô phải chịu nhiều thiệt thòi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận