Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 557:

Chương 557:Chương 557:
Chuong 557:
Tô Van Thiều: "Cậu đã có thể chạm vào đồ thật, tại sao lại không xuất hiện trước mặt họ?"
Ba vị tác giả: 222
Cậu nhóc cười ngây ngô: "Nếu tôi xuất hiện với hình hài của một đứa trẻ, bọn họ nhất định sẽ không sợ tôi, vậy thì tôi sẽ không có cách nào thúc giục bọn họ làm việc được."
Tần Sóc và Tô Vân Thiều đồng cảm với ba vị tác giả vài giây, sau đó Tô Vân Thiều bảo cậu nhóc hiện hình trước mặt bọn họ để tiết kiệm công sức phiên dịch cho ba vị tác giả.
Đã bị phát hiện rồi, cậu nhóc cũng không muốn giấu diễm nữa, liền hiện ra dáng vẻ thực sự của mình trước mặt ba vị tác giả, đó là một nhóc shota môi hồng răng trắng hết sức đáng yêu.
Ba vị tác giả: "..." Cho nên bọn họ thật đúng là đã thuê phải lao động trẻ em? Này, cái này phải bị kết án đến mấy năm tù đây?
Tô Vân Thiều: "Cậu tên là gì, nhà ở đâu, có còn nhớ rõ mình đã chết như thế nào không?"
Cậu nhóc: "Tôi tên là Ân Tử Chân, nhà ở huyện Bạch Lan tại thành phố S, chết vì bị bệnh bạch cầu đã kéo dài được 3-4 năm rồi."
Bệnh bạch cầu là một loại bệnh về máu thường thấy, không phải bệnh nhân nào mắc phải cũng chết, nhưng phải thông qua điều trị tế bào gốc và hiến tủy xương mới thì mới có thể chữa khỏi bệnh.
Nhưng việc điều trị bệnh bạch cầu rất tốn kém, biết gia đình không có đủ khả năng chỉ trả, vì vậy cậu nhóc đã thuyết phục cha mẹ mình từ bỏ việc điều trị.
Nhà họ Ân vốn dĩ đã không giàu có gì, chỉ có một đứa con trai, bởi vì Ân Tử Chân mắc phải bệnh bạch cầu, mà bệnh bạch cầu thường phải ghép tủy, nhưng tủy xương của cha mẹ không phù hợp nên họ buộc phải nhanh chóng sinh thêm một đứa trẻ nữa.
Đáng tiếc, vẫn không thể cứu được đứa con trai nhỏ.
"Bởi vì căn bệnh của tôi mà trong nhà đã nợ nàn chồng chất, người thân của tôi cũng phải sống vất vả trong một thời gian dài, cha mẹ và em trai luôn luôn phải chăm sóc tôi, tôi không thể tăng thêm gánh nặng cho họ”.
Lúc nói chuyện Ân Tử Chân chưa từng lộ ra một chút dáng vẻ đau lòng, có thể thấy được tất cả đều xuất phát từ tắm lòng chân thành của cậu nhóc.
Sau khi từ bỏ trị liệu, Ân Tử Chân về nhà, cha mẹ cậu nhóc cũng để mặc cậu thích làm gì thì làm, chỉ mong quãng thời gian cuối cùng trên thế gian này cậu nhóc có thể sống thoải mái một chút.
Ân Tử Chân chọn làm việc nhà, giảm bớt áp lực cho cha mẹ đang đi làm ở ngoài để trả nợ, giúp chăm sóc em trai và đọc tiểu thuyết để giết thời gian khi rảnh rỗi.
Cậu nhóc thích thế giới đầy màu sắc và giàu trí tưởng tượng mà các tác giả miêu tả, cậu tưởng tượng rằng sau khi chết mình có thể du hành đến một không gian khác giống như nhân vật chính trong tiểu thuyết và bắt đầu một cuộc sống khác, nhưng niềm đam mê của cậu nhóc đã bị mấy vị tác giả lười biếng dập tắt.
"Trước khi chết tôi còn suy nghĩ, khi còn sống vẫn chưa đọc xong hết những cuốn tiểu thuyết ấy, đúng là điều nuối tiếc nhất trong cuộc đời," Vừa nói, Ân Tử Chân vừa mỉm cười,"Ai có ngờ sau khi chết người ta không hề biến mắt mà lại trở thành quỷ hồn cơ chứ?"
Ân Tử Chân nhìn cha mẹ buồn bã xử lý đám tang của mình, nhìn đứa em trai kho khao dựa vào vách tường de đi khắp nhà, vừa đi vừa không ngừng gọi anh trai, đến khi nó biết thật sự không thể tìm thấy anh trai nữa thì lo lắng tới phát khóc.
Nhìn thấy những người thân trong gia đình ôm nhau khóc thảm thiết, muốn an ủi bọn họ nhưng cậu nhóc chỉ có thể đi xuyên qua cơ thể của họ mà thôi.
Đến ngày đưa tang, cậu nhóc thấy người anh họ trốn sang một bên, lúc cậu đi qua có nghe anh ấy giận dữ kêu lên: "Tôi Ăn Chanh đã bỏ tác phẩm nửa năm rồi, sao còn chưa cập nhật chương mới? Trang web không xử phạt loại tác giả vô trách nhiệm như thế này sao? Tôi ghét nhất loại tác giả không nói một lời nào đã ngừng cập nhật, tôi nguyền rủa anh ta ăn mì gói không có gói gia vị, đi toilet không có giấy vệ sinh!"
Lúc ay Ân Tử Chân đứng ngay bên cạnh anh họ, thương hại mà nhìn đứa nhỏ đáng thương rơi vào hố do tác giả Tôi Ăn Chanh đào ra.
Nhưng ngay sau đó, cậu ấy lại có cảm giác như có thứ gì tiến vào cơ thể của mình.
Ban đầu cậu nhóc không biết đó là thứ gì, nhưng dần dần, cậu có thể lắng nghe được những thứ đã xâm nhập vào cơ thể mình đang nói chuyện. "Tôi muốn bò theo dây mạng mà tới nhà mấy tác giả kia thúc giục họ mau viết truyện!"
"Tôi muốn cầm cây roi nhỏ đánh cô ấy một trận, để cô ấy ba ngày ba đêm không ngủ được mà chỉ có thể ngồi gõ chữ cho tôi."
"Ha ha, tôi chỉ muốn biến tác giả Tôi Là Bồ Câu Tinh kia thành canh bồ câu mà thôi!"
"Chúc vị tác giả hay bỏ dở truyện kia độc thân cả đời!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận