Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 421:

Chương 421:Chương 421:
Chương 421:
Nhu Mễ bi thương cùng bi phẫn mà chôn trong ngực Tô Vân Thiều,"Meo meo meo meo..."
Tiếng mèo kêu không ngừng, âm điệu cao thấp đan xen một chút cảm xúc, nghe như thế là đang mắng người rất kịch liệt.
Mẹ Tô cảm thấy rất buồn cười, bật cười thành tiếng, mà trên mặt ba Tô, Tô Y Y và Bách Tinh Thần lại hiện ra vẻ cuộc sống này chẳng còn gì để luyến tiếc.
Ba Tô thúc giục: "Đi thôi, nếu còn không đi sẽ bị muộn học đấy."
Nếu còn không đi, không biết vợ ông còn nghĩ ra suy nghĩ gì với con yêu quái bé nhỏ này nữa. "Chú, tài xế nhà con đưa con tới, hôm nay cứ để cho con đưa hai cậu ấy đến trường đi." Bách Tỉnh Thần mở lời.
Ba Tô nhìn thời gian, cảm thấy mình cứ đưa con gái di học trước rồi tới công ty đi làm vẫn kịp, nhưng... Hình như Bách Tinh Thần có chuyện muốn nói với con gái thì phải.
Nghĩ đến con mèo nhỏ màu trắng sáng nay không báo trước đã xuất hiện trước cửa nhà, còn có một con gấu trúc khổng lồ không biết lúc nào đó sẽ xuất hiện, ba Tô cảm thấy lai lịch của hai con vật này có chút khả nghị, chẳng lẽ có liên quan đến Bạch Tỉnh Thần sao?
“Thời gian còn sớm, cứ ởi từ từ nhé, cần thận một chút."
Bách Tinh Thần: "Vâng, gặp lại chú dì sau.”
Tô Vân Thiều muốn đặt Nhu Mễ xuống, nhưng Nhu Mễ sợ mẹ Tô mới gặp mặt lần đầu đã muốn đem nó đi triệt sản, cứ ôm chặt lấy tay Tô Vân Thiều, vẻ mặt tràn đầy sự sợ hãi "Chị muốn em đoạn tử tuyệt tôn ( không con không cháu ) ư!", cho nên cô cũng chỉ có thể bế nó theo.
Cũng may vừa rồi Bách Tinh Thần nói là Nhu Mễ được gửi nuôi ở nhà cậu ấy, hôm nay chỉ đem Nhu Mễ tới đây cùng chứ không phải mang trả lại, cho nên cô có mang nó theo cũng không thành vấn đề.
Mẹ Tô đáng thương còn tưởng rằng mình sẽ được nuôi mèo, giờ chỉ có thể trơ mắt nhìn con gái bế mèo đi, trong lòng bà rất là mắt mát.
Trác Kinh Luân cũng cảm thấy mất mát, anh ta còn tưởng rằng mình có thể nhân cơ hội Tô Vân Thiều đi học không ở nhà mà lặng lẽ tới gần vuốt ve mèo con mấy cái.
Bách Tinh Thần phát huy hết tinh thần lịch lãm của mình, đợi Tô Vân Thiều và Tô Y Y lên xe trước, cố tình đứng chờ một chút rồi mới lên xe sau cùng.
Hệ thống: Í Ký chủ, Viên Viên và Đào Yêu đều lên xe rồi. ]
Tô YY: HI
Ngao ngao ngao ngao hôm nay cô ấy có thể sờ gấu trúc sao?
e b o o k sh o p . vn - e b o o k t r u y ệ n d ị c h g i á r ẻ
Xe no máy, vách ngăn giữa ghế lái và ghế sau được nâng lên, Bách Tinh Thần lấy một chiếc bùa cách âm từ trong túi ra rồi dán lên chỗ ngồi.
Làm xong công tác chuẩn bị, chú gấu trúc con hai màu đen trắng và Đào Yêu mới được ba tuổi cùng nhau hiện thân.
Tô Y Y cười hip mắt,"Viên Viên cũng tới rồi sao."
Viên Viên lễ phép gật gật cái đầu nhỏ, bò lên trên ghế, ngả vào trong lòng Tô Vân Thiều, dùng sức nặng của chiếc đầu nhỏ đẩy rơi chú mèo trắng bé xinh ra.
Bách Tinh Thần nhanh tay lẹ mắt mà đỡ được mèo trắng nhỏ, rồi đặt nó lên ghé, để nó ngồi ngay ngắn vào chỗ của mình, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Nhu Mễ đột nhiên không kịp phòng bị đã bị người ta đẩy ngã: 222
Mặt mèo của nó lạnh tanh, gay gắt lên án: "Em cũng không phải là chó, sao lại bày ra dáng vẻ như chó thế?"
"Em là gấu nhal"” Viên Viên độc chiếm cái ôm của Tô Vân Thiều, rất hợp tình hợp lý mà nói,"Anh không nghe người ta nói gấu con không thể chọc vào hay sao?"
Nhu Mễ: "..."
Đào Yêu đã sớm biến thành chiếc trâm gỗ đào cài lên mái tóc đuôi ngựa của Tô Vân Thiều, từ trên cao nhìn xuống hai đứa trẻ con học mẫu giáo ma khinh thường hừ một tiếng.
Viên Viên còn muốn dựa vào ảo cảnh của Đào Yêu, nên không dám đắc tội với Đào Yêu, nó giả vờ như chưa nghe thấy gì, hạnh phúc nằm trên đùi Tô Vân Thiều, lăn qua lăn lại, nó muốn để cả người Vân Vân mà nó yêu nhất dính đầy mùi thơm của nó!
Chưa biết đã dính được chút mùi thơm nào hay chưa, nhưng cả người cô đúng là đã dính không ít lông gấu rồi.
Thấy vậy, Tô YY lấy một chiếc khăn tay từ trong túi xách ra, đặt khăn trên đùi cô, vô cùng vui vẻ mà giúp cô nhặt lông gấu, Tô Vân Thiều cũng đành mặc kệ. So với những chuyện đó, cô càng muốn biết Bách Tinh Thần làm thế nào có thể đem được hai con yêu quái này ra khỏi thôn Nguyện, rồi lại an toàn nhập cư bát hợp pháp tới đây.
Bảo sao cậu ấy lại muốn mượn Đào Yêu, chắc là nhận thấy được năng lực tạo ra ảo cảnh của Đào Yêu rồi?
Tô Vân Thiều cười như không cười, nhìn thẳng vào Bách Tinh Thần - người đã làm ra chuyện lớn như thế mà không tạo ra tiếng động nào,Lớp trưởng, tớ tin tưởng người trưởng thành cẩn trọng như cậu, cho nên mới không hỏi câu nào đã đưa Đào Yêu cho cậu mượn, không ngờ cậu thế mà lại âm thầm cấu kết với bọn nó sau lưng tớ..."
Bách Tinh Thần bình tĩnh nói: "Không phải âm thầm cấu kết."
Viên Viên khờ khạo gật đầu: "Đúng vậy, là cấu kết rõ ràng!"
Bách Tinh Thần: ".." Có một đồng đội heo chỉ biết kéo chân mình là cảm giác gì?
Nhưng đó lại là quốc bảo nhân dân cả nước thương nhớ mà không có cách nào sờ tới được, còn cậu, sờ cũng sờ rồi, ôm cũng ôm rồi, còn làm thế nào được đây? Đương nhiên là chỉ có thể lựa chọn tha thứ cho cô nhóc thôi
Bách Tinh Thần thở một hơi thật dài, ăn ngay nói thật: "Lần trước ở thôn Nguyện, Viên Viên đã nói ai có thể đưa nó vào thành phố thì có thể sờ sờ, ôm ôm nó. Tớ vốn cảm thấy mình không làm được, cho nên chỉ có thể cất ý muốn sờ gấu trúc đi, nhưng sau đó Viên Viên lại chủ động để tớ chạm vào người, khen thưởng đã cầm trong tay rồi tớ có thể không làm việc sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận