Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 627:

Chương 627:Chương 627:
Chuong 627:
Vân Le Le đã quen với việc được chiều chuộng, không thích bị người khác từ chối, vừa nghe Vân Gia Thụ nói như vậy cô ta liền nổi giận bỏ chạy, Vân Gia Thụ rơi vào đường cùng đành phải đi dỗ dành cô ta.
Cơn giận của Vân Lệ Lệ rất nhanh đã được dỗ dành, cô ta tiếp tục nũng niu di theo sau Vân Gia Thụ, mở miệng ra là gọi anh Gia Thụ, mở miệng ra là nói muốn gả cho ông ta.
Lớn hơn một chút, Vân Lệ Lệ biết được chuyện trong thôn từ chỗ của người cha đang làm trường thôn của mình, cô ta cũng hiểu ra vì sao Vân Gia Thụ lại nói họ không thể ở bên nhau.
Vốn là con gái của trưởng thôn, từ bé cô ta đã không phải lo cơm ăn áo mặc, không phải làm việc nặng nhọc, chăm sóc da thịt tỉ mỉ đến như vậy, chính là để chờ đến lúc đủ tuổi sẽ gả cô ta vào một nhà giàu có.
Giác mộng đẹp muốn gả cho người mình yêu trong lòng thiếu nữ cứ như vậy mà bị xé rách.
Nhưng Vân Lệ Lệ không cam lòng.
Đúng lúc này cô ta lại thấy Vân Gia Thụ ở đâu cũng nịnh nọt lấy lòng Vu Diệu, sự phẫn uat cứ tích tụ từng chút cho tới đỉnh điểm.
Đối với Vân Lệ Lệ, Vân Gia Thụ luôn trưng ra bộ mặt lạnh lùng, còn đối với Vu Diệu, ông ta luôn luôn ân cần, lấy lòng, vậy mà Vu Diệu còn không thèm quan tâm tới.
Tất cả những việc này đều lọt vào trong mắt của Vân Lệ Lệ , cô ta chỉ cảm thấy Vu Diệu ngu ngốc không biết tốt xấu.
Cô ta đã từng cảm thấy may mắn vì Vu Diệu không thích Vân Gia Thụ, cũng sẽ không tranh giành với mình, nhưng rồi lại đau khổ vì người mình yêu thương trân trọng lại không được người phụ nữ kia quan tâm.
Vân Lệ Lệ nghĩ: Dựa vào đâu mà Vân Gia Thụ lại thích Vu Diệu đến như vậy? Là thích cách ăn mặc của cô ta? Thích cách nói cử chỉ của cô ta? Hay là thích giọng nói của cô ta chứ?
Vân Lệ Lệ được nuôi nắng cẩn thận, cô ta thích màu đỏ và màu tím, nhan sắc quyến rũ, nên cũng thích mặt những bộ quần áo quyến rũ.
Còn Vu Diệu từ nhỏ đã được Vu Quỳnh dẫn theo, Vu Quỳnh dựa vào chút tiền thu được từ việc khám bệnh cho người dân trong thôn để trang trải cho cuộc sống của hai mẹ con, cuộc sống của hai mẹ con họ khá khó khăn, nên quân áo của họ chỉ là quần áo cũ tối màu.
Sau khi Vu Quỳnh chết, Vu Diệu tuổi còn nhỏ đã phải gánh vác trách nhiệm chữa bệnh cho toàn bộ người trong thôn, phân lớn thời gian cô ấy đều phải lên núi hái thuốc.
Cô ấy là cô gái ngây thơ tốt bụng, có tắm lòng từ bi của một thầy thuốc, thậm chí có đôi khi còn hơi ngốc nghéch, là cô gái tương phản hoàn toàn với Vân Lệ Lệ.
Vu Quỳnh không lấy ai mà đã sinh ra con gái, cho nên Vu Diệu chỉ là một đứa con hoang ngoài dã thú không có cha, là sự tồn tại khiến tất cả mọi người trong thôn đều khinh thường.
Căn bản, Vân Lệ Lệ rất coi thường Vu Diệu, sau khi biết được Vu Diệu chính là đứa con gái do cha mình đã cưỡng bức Vu Quỳnh mà sinh ra, cô ta lại càng khinh thường Vu Diệu.
Cô ta căm ghét Vu Diệu, căm ghét đến nỗi hận không thể trói con khốn Vu Diệu này lại, nhưng cô ta không thể không cố gắng bắt chước từng lời nói cử chỉ của Vu Diệu, bởi vì Vân Gia Thụ thích.
Phần lớn quần áo của Vân Lệ Lệ đều là màu đỏ, hoặc màu tím, trong nhà cô ta không có những bộ quần áo tối màu giống như Vu Diệu thường mặc.
Cô ta hoàn toàn có thể lấy lý do muốn thay đổi phong cách ăn mặc để đòi cha mẹ mua cho, nhưng lòng tự trọng không cho phép cô ta gióng trống khua chiêng mua những bộ quần áo như vậy, nếu không mọi người sẽ biết được cô ta đang bắt chước Vu Diệu.
Vì thế, Vân Lệ Lệ đã suy nghĩ rất lâu rồi mới đến gặp Vu Diệu, bảo rằng cô ta muốn mặc quan áo của Vu Diệu.
Mà Vu Diệu kia thật ngu ngốc, không hỏi vì sao đã đưa quần áo cho cô ta.
Khi Vân Lệ Lệ nhận lấy quần áo thì ngửi thấy được mùi hương trên người của Vu Diệu, cô ta biết Vu Diệu không có tiền, sẽ không thể mua được những sản phẩm dưỡng da và đồ trang điểm từ bên ngoài được, đó đều là dầu thơm do chính tay Vu Diệu làm ra.
Loại dầu thơm này có mùi hương tươi mát thanh tao, còn phảng phat chút mùi dược liệu, có mùi hương rất đặc biệt, khiến người ta ngửi thấy một lần rồi rất khó quên được.
Toàn bộ con gái trong thôn chỉ có một mình Vu Diệu dùng dầu thơm, đến cả Vu Quỳnh đã mắt sớm cũng không hề dùng qua loại mùi hương thế này.
Vân Lệ Lệ ném cho Vu Diệu một thỏi son mà chính bản thân cô ta cũng cảm thấy thỏi son này có sắc hồng sen không ưa nổi: "Tao lấy thứ này để đổi lấy dầu thơm mà mày đang dùng."
"Nếu cô thích tôi đưa cho cô một chút là được, tôi không cần thứ này." Vu Diệu không có thói quen dùng thứ gọi là son môi này? Cô ấy chia một lọ dầu thơm mình đã làm xong cho Vân Lệ Lệ.
Vân Lệ Lệ rõ ràng rất coi thường việc sử dụng mấy thứ không nổi tiếng thế này, nhưng nhìn thấy Vu Diệu chẳng cần dùng my phẩm dưỡng da và đồ trang điểm mà có thể chăm sóc da trắng trẻo mềm mại như thế, dù có đến gần cũng chưa chắc nhìn thấy được lỗ chân lông, từ tận đáy lòng, cô ta cảm thấy rất hâm mộ Vu Diệu.
Nhưng cô ta cũng không muốn thể hiện điều này ra ngoài, như thế sẽ khiến cô ta cảm thấy mình không bằng một đứa con hoang như Vu Diệu,"Mỗi thứ cho tao một chút, chờ lát nữa tao sẽ lấy thứ khác tới đổi với mày, hay là bút kẻ mày, trông mày cũng chẳng có may sợ lông mày, lấy một cái mà vẽ cho đẹp."
Bạn cần đăng nhập để bình luận