Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 699:

Chương 699:Chương 699:
Chuong 699:
Tuân theo đạo lý vạn vật tương sinh tương khắc, thế gian có cổ hại người thì cũng sẽ có cổ cứu người.
Thế nhưng đây là lần đầu tiên Tô Vân Thiều nghe nói có loại cổ cải thiện cơ thể,"Đó là loại cổ gì vậy? Số lượng có nhiều không? Có phổ biến không?"
Nếu như nó có số lượng lớn mà còn được phổ biến rộng rãi, nói không chừng sẽ có rất nhiều người được cổ cứu.
Mặc dù phương thức cứu chữa một lời khó tả, nhưng giữa ghê tởm và sức khỏe thì vẫn sẽ có rất nhiều người không chút do dự mà lựa chọn về sau. Tuệ Tâm: "Ban tăng có hỏi qua nhưng miệng của người trong thôn lại kín như bưng."
"Nếu cổ trùng có tác dụng tốt đến thé thì tại sao nhiều năm như vậy vẫn không có người dân nào mang nó ra bên ngoài chứ?” Tiêu Thành có lý do để tin tưởng,"Liệu loại cổ này có tác dụng phụ gì lớn không?"
Tô Vân Thiều: "Có lẽ là hạn chế về địa lý chăng?"
Đông Kiến Bạch: "Phải chăng là do bản thân nó có độc? Chỉ có người của thôn Cổ mới có thể sử dụng?”
Tiêu Thành: "Có liên quan gì đến sương mù bao trùm toàn bộ khu vực này không?” Tuệ Tâm: "Cũng có thể là số lượng của cổ trùng tương đối ít, chỉ đủ cho người dân ở thôn Cổ sử dụng."
Đương nhiên, cũng có thể là do người dân trong thôn lo lắng thứ như vậy xuất hiện ở trên đời, sẽ mang đến tai ương ngập đầu cho toàn bộ thôn Cổ.
Bởi vì có người cổ xúy cho việc vảy tê tê chữa được bệnh ung thư, khiến mọi người ùn ùn kéo đến săn bắt, còn nói vảy tê tê có thể làm đẹp da mặt, xay thành bột sẽ chữa được bách bệnh, v. v., khiến tê tê trở thành loài động vật bị săn trộm nhiều nhất trên thế giới.
Nhà nước nghiêm cắm hành vi săn bắt động vật trái phép, nếu phạm tội sẽ ngồi tù mọt gông. Nếu chứng minh được những cổ trùng trong thôn Cổ có tác dụng chữa bệnh, có thể cả thôn sẽ gặp rắc rối.
Cân nhắc thiệt hại như vậy, việc người trong thôn không nói gì thì cũng là chuyện rất bình thường.
Vấn đề của cổ trùng có thể từ từ giải quyết, trước mắt quan trọng nhất vẫn là sương mù.
Tô Vân Thiều: "Nhìn sương mù trước đã."
Lần trước Tuệ Tâm tới thôn Cổ đã kiểm tra một lượt hết tất cả khu vực xung quanh, anh ta rất quen thuộc với thôn Cổ nên đã đi trước dẫn đường.
Thôn Cổ nằm ở khu vực trung tâm, bốn hướng đông tây nam bắc đều được khai khẩn thành ruộng đất để trồng ngũ cốc lương thực, khi nhân khẩu trong thôn tăng lên, lượng lương thực ban đầu đã không còn đủ ăn, nên đã khai hoang một số nơi ở trên núi.
Bon người bọn họ dọc đường đi có thể nhìn thấy rất nhiều người trong thôn cần cù chăm chỉ làm ruộng, mỗi người bắt kể già trẻ lớn bé đều làm việc nhanh nhẹn, ai ai cũng là những người thạo việc.
Nhìn thấy Tuệ Tâm mang theo người tới, những người trong thôn còn nhiệt tình chào hỏi.
"Đại sư Tuệ Tâm tới rồi."
"Đại sư buổi tối tới nhà tôi ăn cơm nhé.” "Đại sư, vợ tôi nấu đồ chay rất ngon.”
Tuệ Tâm trả lời từng người và khéo léo từ chối.
Bốn người họ đi không chậm, đi một vòng quanh thôn Cổ hết gần hai giờ đồng hồ. Quan sát kĩ lưỡng cũng không phát hiện ra chỗ nào có sương mù dày đặc hơn, dường như chỗ nào cũng giống nhau.
Tô Vân Thiều chạm vào Vân Tiêu Vân Đình: "Vân Tiêu Vân Đình, hai em đi xem nước và thức ăn trong thôn có độc không nhé.”
Hai bé yêu quái vâng lời mà đi.
Tô Vân Thiều lại sờ lên vòng tay gỗ hòe: "Nguyễn Mai, cô kiểm tra xem trên trời, dưới lòng đất có gì khác thường không."
Nguyễn Mai: "Vâng!"
Nguyễn Mai không có năng lực bay lượn, vì vậy Tô Vân Thiều đã bám quyết, tạo ra một cơn gió cho cô ấy cưỡi đi, cơn gió từ từ đưa cô ấy chậm rãi bay lên không trung, bay đi bay lại trên tắm màn màu xanh do sương mu tạo thành. ...
Bay loanh quanh khoảng ba bốn phút, Nguyễn Mai xuống dưới: "Đại nhân, phía trên hình như là một lá chắn tự nhiên, có thể khống chế sương mù ở lại trong thung lũng, không cho sương mù thoát ra ngoài."
Tô Vân Thiều: "Ở trên không được, vậy đi xem phía dưới đi. "Vâng!" Nguyễn Mai làm cho thân thể trong suốt rồi chui xuống lòng đất, từng chút từng chút tiến vào bên trong.
Không tới mấy phút, Vân Tiêu Vân Đình đã trở lại, hai anh em đi dạo một vòng khắp đồng ruộng, suýt chút nữa dọa cho hai bé yêu quái thích ăn thịt này xanh mặt.
Vân Tiêu: "Mỗi một tac đất đều đã kiểm tra qua, lương thực và rau dưa trồng ra đều có độc."
Vân Đình: "Em đi đến những con suối và ao, phát hiện ra nước và tôm cá ở đó đều bị nhiễm độc."
Nghe xong sắc mặt cả bốn người đều trở nên nặng nè, bởi vì điều đó có nghĩa là bọn họ không thể ăn bất cứ thứ gì ở chỗ này, nếu không sẽ bị trúng độc. Tiêu Thành mới nghĩ thôi đã thấy sợ, cảm thấy may mắn khi ông bà nội Dương nhét đậu phộng cho cậu ấy và Tô Vân Thiều, thấy cô không ăn nên cậu ấy cũng không ăn theo, nếu không thì lúc này đã bị trúng độc rồi.
"Độc thế nào? Dễ giải không?"
Tiêu Thành hỏi nhưng Vân Tiêu cùng Vân Đình đều phớt lờ người lạ. Chờ Tô Vân Thiều hỏi lại một lần nữa, hai người họ mới trả lời.
Vân Tiêu: "Hai chúng tôi chỉ có năng lực kháng độc của mình, có thể hạ độc nhưng không biết giải độc."
Vân Đình: "Hay là anh thử bị chúng tôi cắn một cái, xem có thể sinh ra kháng thể không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận