Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 690:

Chương 690:Chương 690:
Chương 690:
"Ò, vậy sao?" Cô gái mặc Hán phục cầm quạt tròn che phần mặt dưới,"Vậy thì xin Tô đạo hữu hãy nhẹ tay.”
Chiếc quạt tròn được làm bằng vàng và bạc, mặt quạt phủ lụa, xung quanh vành quạt được trang trí bằng những viên ngọc trai và hồng ngọc, phía dưới thân gắn một số tua rua, còn gắn cả một miếng ngọc bích rất tinh xảo.
Nhìn thoáng qua thì chiếc quạt ay trông giống như chiếc quạt tròn đắt đỏ được cô dâu sử dụng trong đám cưới, nhưng thực ra những vật liệu làm nên chiếc quạt này lại là những món bảo vật quý hiếm, kết hợp giữa tấn công và phòng thủ.
Tô Vân Thiều đã từng nhìn thấy thứ tương tự trong một cuộc đấu giá, giờ cô lại thấy được một người đang sở hữu nó, cho nên cô không dám đánh giá thấp chiếc quạt ấy lẫn chủ nhân của nó.
Lạc Tầm Lục tiếp tục nói: "Chị Vân Thiều vừa mới đến vào ngày hôm qua, vì vậy có lẽ chị còn chưa quen ai trong số những người ở đây phải không? Vậy bây giờ để em giới thiệu với chị. Đây là Tuệ Tâm đại sư của chùa Viễn Sơn, Phương Hữu Đức đạo hữu là Tán tu, Quách Uyễn Thanh đạo hữu, Tiêu Thành đạo hữu của đội đặc biệt quốc gia, bên cạnh cậu ấy là Khúc Nguyên Hoa đạo hữu của Hồng Liên môn, Đông Kiến Bạch đạo hữu cũng là Tan tu, cuối cùng là Phùng Thành đạo hữu của phái Ngự Quỷ."
Mọi người gật đầu với nhau coi như chào hỏi ngắn gọn, cũng không nói thêm câu nào mà ởi thẳng lên xe.
Đó là một chiếc xe buýt cỡ trung có 19 chỗ, không tính ghế tài xế, bảy thí sinh còn lại hoặc ngồi ở phía trước hoặc ở giữa xe, cũng có người ngồi phía sau xe, họ đặt hành lý lên chiếc ghế bên cạnh, không ai ngồi cạnh ai, trên người bảy người ấy đều tỏa ra hơi thở: "Đừng nói chuyện với tôi!"
Trong số những người này, người duy nhất tỏa ra khí chất dễ gần chỉ có Tuệ Tâm mà thôi.
Tô Vân Thiều đã hứa sẽ ngồi cùng với Lạc Tầm Lục rồi, cho nên cô tìm một chỗ ngồi cạnh cửa số và đặt túi hành lý nhỏ của mình lên hàng ghế phía trên.
Người tài xế đang lái xe cũng là một đệ tử của phái Thanh Sơn, cô nghe Lạc Tầm Lục nói: "Sư huynh, mọi người đã đến đủ, có thể khởi hành rồi." Chiếc xe buýt từ từ lăn bánh.
Lạc Tầm Lục lon ton quay trở lại chỗ ngồi của mình, đảo mắt cười và nói với giọng điệu phóng đại: "Chị Vân Thiều, sau khi nhìn thấy chị ngày hôm qua, em cảm thấy thực sự rất thích chị. Sau khi trở về môn phái, em đã bám lấy Hằng Thuật sư thúc bắt ông ấy kể cho em nghe năm ấy hai người đã gặp nhau như thế nào. Chị đoán xem ông ấy đã nói gì?"
Quách Uyễn Thanh, Phương Hữu Đức, Tuệ Tâm và Tiêu Thành đều venh tai lên nghe, chẳng lẽ Hằng Thuật đã tiết lộ thân phận thiên sư làm việc cho Thiên đạo của Tô Vân Thiều rồi sao?
“=.......
Lạc Tầm Lục dừng lại một chút, như thể để quan sát phản ứng của Tô Vân Thiều, rồi cô ấy lại nói: "Hằng Thuật sư thúc của em nói chị Vân Thiều là một đạo sĩ vẽ bùa rất mạnh, chị có thể lấy ra rất nhiều lá bùa có sức tấn công và phòng thủ vô cùng mạnh mẽ."
"Ông ấy còn nói chị Vân Thiều còn am hiểu cả trận pháp, thỉnh thoảng ông ấy cũng sẽ chia sẻ trận đồ với chị. Sư thúc cảm thán, nếu như phái Thanh Sơn có được một người đệ tử tài giỏi như chị thì tốt biết mấy."
Tô Vân Thiều không biết gì về bốn thí sinh còn lại, bao gồm cả Lạc Tầm Lục, đây là thiếu sót của cô trong cuộc thi này - cô không quen thuộc với tính cách, chiêu thức và thói quen của đối thủ.
Mà cô vừa mới tới đây vào ngày hôm qua, cũng không có danh tiếng gì trong Huyền môn, đối với bốn vị thí sinh đó hẳn là một người xa lạ không quen thuộc, cho nên cả hai bên đều sẽ thận trọng và tò mò về đối phương.
Nhưng trong lời nói của Lạc Tầm Lục hình như đều vô tình tiết lộ tin tức về cô, cả ba người kia đều đã biết cô là một đạo sĩ chuyên về bùa chú và trận pháp, còn cô thì lại chẳng biết gì về ba người kia cả.
Thú vị đây.
Tô Vân Thiều chưa bao giờ nghĩ mình phải che giấu ưu điểm của bản thân, nhưng cô cũng không nghĩ rằng sẽ có người tiết lộ hết thảy thay cô, lại còn mang hình thức là một cuộc trò chuyện vui vẻ như thế này.
Nếu bây giờ cô dám nói gì không hay với Lạc Tầm Lục, cô gái này nhất định sẽ khóc lóc trước mặt cô, vừa khóc còn vừa tỏ ra ngây thơ nói rằng mình không he cố ý, chẳng qua là muốn nói chuyện với một người chị mà cô ấy thích, không ngờ cô lại để tâm đến như vậy. Là một em gái trà xanh đội lốt hoa sen trắng, chẳng qua là mùi trà nồng nặc quá, đã lấn at hết cả hương hoa sen rồi.
Tô Vân Thieu không có ý định làm bạn với cô em gái trà xanh đội lốết sen trắng lại còn muốn chia mũi nhọn về mình, với thực lực của cô hiện tại, trừ phi người đứng trước mặt mạnh ngang Diêm Vương hay Cố tổng, khiến cô cảm nhận được nguy hiểm và không thể đánh thắng, nếu không cô chẳng cần nhẫn nhịn hay diễn kịch cùng người đó làm gì.
Lúc này, dường như cô đã hiểu tại sao bảy thí sinh còn lại không ngồi cùng với người khác.
Ngồi một mình thật thoải mái biết bao. "Hằng Thuật đạo trưởng khen quá lời rồi." Tô Vân Thiều nở một nụ cười khe tỏ ra lịch sự, cô dựa lưng vào ghế, tỏ vẻ muốn nghỉ ngơi,"Chúng ta cách điểm đến còn bao xa nữa?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận