Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 446:

Chương 446:Chương 446:
Chương 446:
Sau khi nói xong,Dieu tổng nhận ra rằng người đứng trước mắt mình đúng là một vị cao nhân, còn ông ấy chẳng qua chỉ đang làm trò hề trước mặt người ta mà thôi, vì vậy ông ấy nhanh chóng đứng lùi sang một bên.
"Đại sư cứ quan sát từ từ."
Chỉ nhìn cái hồ này, cũng đã biết được Diêu tổng thực sự rất giàu có, và ông ấy cũng tin rằng nước và những con cá chép may mắn này sẽ có thể thu hút được tiền tài về cho mình.
Tô Vân Thiều nhìn kỹ hơn và phát hiện ra rằng hòn non bộ trong hồ nước này không phải được làm bằng đá thông thường mà được deo từ những cành cây và bụi cây thật, thậm chí rêu bên cạnh hồ nước cũng được cấy từ rêu thật.
Loại vườn hồ lô này đặt ngoài trời thoáng đãng, sẽ dễ dàng chăm sóc hơn là đặt trong nhà, nếu hỏng thì phải thay, tốn rất nhiều tiền chỉ để duy trì được hồ cá như thế này mỗi ngày.
Chưa nói đến việc nó có tác dụng giúp công ty thu hút tiền tài hay không, nhưng sau khi dùng cách này thì chắc chắn sẽ thua lỗ.
Tô Vân Thiều thật sự khá phục người đã nghĩ ra thứ này, Diêu tổng đã nhờ vị đại sư nào bày ra trận pháp này vậy?"
Diêu tổng: "Vị đại sư đó có pháp danh là Tuệ Dân, ông ấy nói rằng mục đích một vị đại sư là làm điều có ích cho người dân, cho nên ông ấy sẽ không thu giá quá cao, chỉ lấy tôi một trăm vạn coi như lấy may để làm ăn thôi."
Làm ra một thứ vô dụng vừa tốn tiền vừa tốn sức người như vậy mà ông ta vẫn mặt dày lấy một trăm vạn tệ. Tô Vân Thiều siết chặt nắm tay lại.
"Phiền Diêu tổng cho tôi xin cách liên lạc của đại sư Tuệ Dân, tôi muốn nói vài câu đơn giản với người cùng ngành một chút."
"Nói chuyện vui vẻ." Diêu tổng lấy di động ra, đưa số liên lạc của ông ta cho Tô Vân Thieu.
Tô Vân Thiều mới vừa nhập được vài con số, một dãy số điện thoại đã tồn tài trong di động của cô từ lâu chợt hiện lên.
Đây không phải là rất trùng hợp sau? Người gọi là đại sư Tuệ Dân kia lại chính là kể lừa đảo ở nhà họ Thời.
Trong khoảng thời gian này, cô bận đến mức không nghĩ đến chuyện thanh lý môn hộ, kết quả lại có một kẻ ngốc nhiều tiền tới nỗi coi tiền như rác bị người nọ lừa, thật là tội lỗi.
"Diêu tổng, tôi nói thật cho ông biết vậy." Tô Vân Thiều mỉm cười nói,"Ông đã gặp phải kẻ lừa đảo rồi, thứ gọi là trận pháp chiêu tài, ngoài trừ trông đẹp và tốn tiền ra thì chẳng có tác dụng nào khác, nếu ông nhìn thứ này dưới góc độ là vật trang trí có lẽ nó cũng có giá trị là một trăm vạn tệ.” Đó là bởi vì tất cả những thứ này đều do các nhà thiết kế sân vườn chuyên nghiệp thực hiện, đại sư Tuệ Dân chỉ ở bên cạnh khoa môi múa mép, chỉ ra nên làm thế nào mà thôi, một trăm vạn kia chỉ là tiền công nói chuyện của ông ta.
Gương mặt tươi cười của Diêu tổng cứng đờ lại,"Iô đại sư, tôi cảm thấy từ khi có thứ gọi là trận pháp chiêu tài này, công ty của tôi đúng là kiếm được nhiều tiền hơn thật."
Tô Vân Thiều: "Bản thân ông vốn đã có tài vận thịnh vượng, cho dù chẳng có trận pháp này cũng kiếm được không ít tiền đâu."
Diêu tổng: "..." Nói cách khác, ông ta đổ một đống tiền vào thứ này, cuối cùng một chút cũng không dùng được sao?
Nhìn tám con cá chép béo mập vô tư bơi trong hồ, ông ấy không thể nói nên lời,"Thôi, bị lừa cũng đã bị lừa rồi, vất vả lắm mới nuôi được mấy con cá này béo tròn như vậy, nhìn chúng cũng vui mắt, cứ nuôi tiếp vậy."
Ngọc Bạch Y cảm thấy rất kỳ lạ,"Diêu tổng, ông không định đi tìm tên đại sư Tuệ Dân kia để tính số sao?"
Bị lừa tiền còn đỡ, chủ yếu là giận vì bản thân mình bị lừa thôi, đổi lại thành cậu ta bị lừa như Vậy, nếu không thể tìm tên kia đánh cho một trận tơi bời để hả giận thì cậu không thể chịu nỗi. "Tô đại sư đã lấy được cách liên lạc với tên lừa đảo kia rồi, chắc là muốn di xử lý ông ta, tôi không đi nữa." Diêu tổng xua xua tay, biểu cảm rất hiền lành,"Tôi sợ mình không nhịn được mà bóp chết ông ta, vì một trăm vạn mà làm như vậy thì không đáng.”
Thấy Diêu tổng cởi mở rộng lượng cả về thể xác lẫn tinh thần như vậy, Tô Vân Thiều quyết định tặng ông ấy một câu: "Trăng tròn sẽ khuyết, nước đầy sẽ tràn, tiền tài của Diêu tổng đã đủ dùng, nên tôi sẽ không giúp ông bày thêm một trận pháp chiêu tài nữa. Nhưng tôi vẫn có thể giúp ông bày ra một trận pháp tụ nguyên khí, ở trong trận pháp này lâu sẽ giúp ông cảm thấy thoải mái hơn, dần dà ông sẽ không còn các triệu chứng mắt ngủ và rụng tóc nữa."
Diêu tổng vô thức sờ lên chiếc đầu bóng mỡ của mình, cẩn thận ấn ấn vài cái, "Đại sư, đầu tôi đã cấy nhiều tóc như vậy rồi, cô vẫn nhìn ra được tôi bị rụng tóc sao?"
Tô Vân Thiều mim môi cố nén cười: "Ông thử rồi sẽ biết."
Diêu tổng cười ha ha: "Vậy phiền đại sư giúp tôi bày thêm may cái, hay là mỗi một tầng đều bày một cái đi? Ông chủ như tôi không thể một mình hưởng lợi ích mà không nghĩ chia cho nhân viên được?"
Ngọc Bạch Y vỗ tay: "Ông chủ tốt nhất thành phố BI"
Diêu tổng có lòng quan tâm yêu thương nhân viên là tốt, nhưng Tô Van Thiều không có nhiều đồ vật như vậy, còn trận pháp cho Diêu tổng là vì khi cô bày trận tụ nguyên khí cho nhà họ Thời có làm dư ra một bộ để đề phòng nên mới có.
"Vậy đi Diêu tổng, trước tiên tôi giúp ông bày một trận ở trong văn phòng, trên cơ sở những nguyên khí chồng lên nhau, có tác dụng giúp cho tỉnh thần tỉnh táo mà không cần uống cà phê hay trà. Một thời gian nữa nếu ông dùng thấy tốt, thì tôi sẽ giúp ông bày thêm vài cái. "
Bạn cần đăng nhập để bình luận