Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 540:

Chương 540:Chương 540:
Chuong 540:
Phan Hồng Viễn cũng rất tự trách: "Ba cũng không tốt, đều do ba tham công tiếc việc, không có thời gian đi chơi cùng ba mẹ con con, nếu không thì mẹ con đã không cần phải vất vả chăm cả hai đứa, do đó không kịp xoay sở khi bọn buôn người ra tay, để bọn họ có cơ hội bắt các con đi."
Chuyện cũng đã đành, dù có muốn truy cứu trách nhiệm tới cùng di nữa thì giờ đã muộn màng rồi, người đáng chết nhất chính là bọn buôn người dám bắt cóc trẻ con, khiến nhiều gia đình trở nên không còn toàn vẹn kia.
Phan Hồng Viễn siết chặt nắm tay, ông ấy hỏi Tô Vân Thiều, trong lòng không kìm được sự tức giận: "Cháu gái Vân Thiều à, cháu có cách nào để xử lý bọn buôn người đáng chết này không?"
Lúc này Tô Vân Thiều đang nhớ tới Thời Luyện, người đó cũng gặp được hai con cổ một đen một trắng ở suối, đột nhiên nghe Phan Hồng Viễn hỏi như vậy, cô không khỏi hơi sửng sốt.
"Muốn bắt bọn buôn người thì phải tìm cảnh sát chứ ạ."
"Nếu tìm cảnh sát mà có tác dụng thì hai đứa con gái của chú đã được về nhà từ lâu rồi, cần gì phải chờ tận mười năm như thế?" Phan Hồng Viễn đau lòng cực kỳ: "Chú đã bỏ lỡ mất mười năm quý giá nhất của hai đứa nó!"
"Đúng thế!" Hai mắt của Lữ Thư Nam cũng đỏ bừng: "Mỗi ngày dì đều gọi điện thoại cho cảnh sát, hỏi bọn họ có tin tức gì về Tây Tây và Bối Bối không, nhưng dì chưa bao giờ nhận được tin tức nào tốt cả, cho nên dì đã không còn tin vào cảnh sát nữa rồi!"
Tô Vân Thiều: "..."
TOYY
Có lẽ người khác không biết nhưng hai người lại biết rất rõ một cảnh sát trinh thám hình sự như Tần Sóc đã phải làm việc cật lực và nghiêm túc đến cỡ nào. Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày thì gần như không có mấy ngày được nghỉ ngơi thoải mái, hôm thì thức suốt đêm, hôm thì tăng ca, nhưng dù là thế thì anh ấy cũng không thể bắt được hết bọn tội phạm.
Không phải việc di tìm cảnh sát là vô dụng mà là do thủ đoạn của bọn buôn người càng ngày càng tinh vi, cảnh sát lại không thể biết trước được tương lai, cho nên thông thường phải chờ đến khi xảy ra chuyện, sau đó điều tra khắp nơi mới dần biết được thủ đoạn của bọn chúng, từ đây mới có thể tìm được biện pháp ứng phó, cho nên phe cảnh sát luôn chậm hơn một bước là vì lẽ đó.
Bọn buôn người lợi dụng khoảng thời gian đó để chuyển các đứa bé sang chỗ khác, việc đổi chỗ liên tục như thế sẽ gây khó khăn cho quá trình tìm kiếm bằng chứng của cảnh sát, cho nên sẽ càng khó để tìm được bọn trẻ hơn.
"Chúng ta vẫn nên giao vụ án buôn bán người này cho cảnh sát thì hơn." Tô Vân Thiều không muốn để gia đình của Lữ Thư Nam và Phan Hồng Viễn có ấn tượng xấu về cảnh sát, cô không muốn bọn họ có suy nghĩ "cảnh sát không đáng tin cậy chút nào, cho nên gặp chuyện gì phải tìm Đại sư trong Huyền môn mới an toàn".
"Đội phó Tần Sóc của đại đội trinh sát hình sự thành phó là bạn của cháu, anh ấy đã từng bắt giữ rất nhiều bọn buôn người, cứu được rất nhiều trẻ em, giúp vô số gia đình được đoàn tụ bên nhau, mọi người phải tin tưởng vào những người đầy tớ trung thành của nhân dân như họ chứ!"
Lữ Thư Nam: "..."
Phan Hồng Viễn: "..."
Ai không biết còn tưởng Tô Vân Thiều mới là đội phó của đại đội trinh sát hình sự thành phố, hơn nữa còn là một cảnh sát ưu tú nữa đấy.
Phan Hồng Viễn do dự hỏi: "À thì... cháu gái Vân Thiều à, cháu cảm thấy chú nên làm gì mới có thể xử lý bọn buôn người đang lan trốn đó một cách triệt để đây?"
Chuyện này không dễ chút nào.
Người trong Huyền môn thường sẽ bói toán bằng cách dựa vào các mối quan hệ của một cá nhân cụ thể, họ không thể bói trong một phạm vi lớn chỉ với một thân phận chung chung như thế này được.
Nói cho dễ hiểu là, người trong cuộc có thể đi tìm Đại sư để hỏi xem có cách nào để trừng trị người chồng đang ngoại tình hay bạo lực gia đình của mình hay không, nhưng họ lại không thể nhờ Đại sư bắt hết tất cả những người đàn ông dám ngoại tình hay bạo lực gia đình trên cả nước được.
Tô Vân Thiều nghĩ mãi, cuối cùng vẫn lắc đầu: "Chỉ cần có người mua thì sẽ có người bán. Marx đã từng nói: "Nếu lợi nhuận lên đến ba trăm phần trăm thì dù có bị treo cổ thì họ vẫn sẽ làm.", cho nên thật sự không thể ngăn cản được chuyện buôn người này đâu ạ.” Có một chuyện cô không nói ra: Tuy đa phần cả nước đã bắt đầu thực hiện việc hỏa táng, nhưng có một số nơi vẫn còn tục mua bán thi thê để làm đám cưới ma.
Có rất nhiều chuyện không phải không muốn cắm, nhưng bên trên vừa ra chính sách nào là bên dưới lại có cách lách luật ngay, có một số người luôn thích trêu đùa với pháp luật như thế đấy.
"Cháu biết, nếu cháu khuyên hai người là sau khi chết bọn họ sẽ phải xuống địa ngục chịu phạt thì hai người sẽ không chịu nghe đâu, đúng chứ ạ?”
Phan Hồng Viễn gật đầu: "Đúng thế, trừng phạt lúc bọn họ còn sống trên đời tốt hơn nhiều, chứ chờ khi bọn họ xuống địa phủ, chú cũng đâu có biết bọn họ sẽ bị trừng phạt như thế nào đâu, đến lúc đó bọn họ có đau khổ cách may thì cũng không còn ý nghĩa gì nữa.”
Nghĩ đến việc hai đứa con gái đã bị chia cắt với mình suốt mười năm, trong quãng thời gian đó cả hai phải chịu biết bao nhiêu tổn thương, thậm chí ngay cả bản thân cũng đã bỏ lỡ mắt những cột mốc trưởng thành quan trọng nhất của chúng làm Lữ Thư Nam giận sôi máu: "Dì chỉ muốn để bọn buôn người đó cũng phải trải qua nỗi đau khi con cái mình bị người khác bắt cóc thôi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận