Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 707:

Chương 707:Chương 707:
Chuong 707:
Có thứ gì đó phòng lên dưới da của thi thể, bò tới dưới miệng của bé mập, sau đó bị bé mập lôi ra từ vết hở.
Đó là một con cổ trùng màu xanh lá cây dài bằng ngón trỏ, toàn thân ướt sũng, phủ lớp nhay không biết là cái gì, khiến cho lớp lông tóc dính chặt lại với nhau.
Ướt át nhớp nháp, trông rất kinh tởm.
Giống như hiểu được Tô Vân Thiều muốn làm cái gì, bé mập cũng không có ăn luôn con cổ trùng màu xanh kia, mà chỉ ngậm nó lôi ra ngoài rồi nhả xuống đắt.
Trong nháy mắt khi cổ trùng màu xanh lá rời khỏi cơ thể, cỗ thi thể kia đã tăng nhanh tốc độ phân hủy, không đến một phút đồng hò, từ một cỗ thi thể mới chết vài ngày biến thành một đống xương trắng.
Tốc độ thay đổi này khiến tất cả mọi người choáng váng.
Những người có thể nhìn thấy trực tiếp hoặc thông qua truyền hình đều là người trong Huyền môn, năng lực có cao có thấp, nhưng với nhãn lực của bọn họ đều có thể nhìn ra được cỗ thi thể kia là thật chứ không phải ảo cảnh, vậy điều gì đã khiến thi thể phân hủy nhanh như vậy chỉ trong một phút?
Khả năng cao nhất chính là do con cổ trùng màu xanh lá cây kia. T6 Van Thieu dung canh cay đây con cổ trùng màu xanh kia lên, cảm thấy nó thật khó coi, rồi ném xuống đất khiến nó lăn một vòng rồi trở nên xám xịt. Màu sắc có thể khó coi một chút, nhưng vẫn đỡ hơn bộ dạng ướt sũng trước đó và bộ lông bị dính ướt sũng.
"Mi, mi nghe hiểu tiếng người không? Nghe không hiểu thì lập tức bị ăn.”
Bé mập lắc lắc thân thể, gật đầu lia lịa.
Chẳng phải nó vì biểu hiện ra là có thể nghe hiểu tiếng người nên mới giữ được cái mạng đây sao?
"Nghe hiểu không?" Tô Vân Thiều dùng cành cây đẩy vài lần, cũng không thấy cổ trùng màu xanh lá cây có phản ứng gì, hẳn là nghe không hiểu cũng không có linh trí gì.
Bởi vì bên cạnh cô hiện tại có hai con cổ trùng có thể nghe hiểu tiếng người, để phòng ngừa vạn nhất, nên cô đã hỏi thêm hai lần nữa.
Cô không thấy nó trả lời nên lấy lá bùa màu vàng bọc kĩ nó lại trước, tạm thời phong ấn lại, đề phòng cổ trùng chạy loạn khắp nơi rồi chạy lên người của những người khác.
Vì không nhìn ra vấn đề trên người của cổ trùng nên mọi người đã đi xem bộ hài cốt kia.
Không ai trong số họ có kiến thức về pháp y, lại không có công cụ công nghệ cao có thể dùng, không thể dùng mắt thường nhìn bộ hài cốt phát ra ánh sáng xanh yếu ớt mà phán đoán người này chết thế nào được, đành tiếc nuối từ bỏ.
Vật bồi táng quanh bộ hài cốt chính là một ít quần áo đơn giản, giày dép cùng chăn bông, có thể nhìn ra khi còn sống người chết là một bà lão, trừ cái đó ra thì không có vấn đề gì.
Tuệ Tâm nhìn quanh quan tài một lằn,"Không có dấu vết của bùa chú."
Đông Kiến Bạch lắc đầu: "Không có bùa chú.”
Phương Hữu Đức phái quỷ sai chui vào bên trong nhìn, quỷ sai nói: "Bên trong chính là mặt trong của một chiếc quan tài bình thường, ngoại trừ một lớp sơn, cũng không có hoa văn gì cả."
Tiêu Thành tìm được một cái lỗ nhỏ dưới nắp quan tài, cái lỗ được mài rất bóng loáng, không có một chút gờ, nhìn kích thước lỗ cũng chỉ có thể chọc vào một ngón tay.
Cậu ta đặt ngón tay cái vào thử một chút,"Vừa vặn bị kẹt, cái lỗ này dùng để làm gì đây? Không lẽ nó được dùng làm lỗ thông khí cho thi thể?"
Quan tài bình thường đều được đóng lại bằng đinh rất chặt, cho nên cái lỗ vốn không nên tồn tại này có vẻ đặc biệt kỳ lạ.
Tô Vân Thiều đây cổ trùng màu trắng,"Bé mập, cái lỗ này là do em đục hả?" Bé mập liên tục lắc đầu, ngang đầu lên và há to miệng ra hết mức có thể.
Mọi người thò đầu tới xem, phát hiện bé mập không có răng.
Tuy rằng không biết vừa rồi nó cắn cổ của thi thể kiểu gì, nhưng rõ ràng bé mập hiển nhiên không thể đục được một cái lỗ như vậy, hơn nữa nhìn cái lỗ nhẫn nhụi như vậy, bọn họ có lý do tin tưởng...
Tuệ Tâm và Phương Hữu Đức đồng thời nói: "Là người trong thôn tự mình làm.”
Đông Kiến Bạch gật đầu: "Nếu muốn chứng minh điểm này cũng không khó, chỉ cần nhìn xem quan tài của những người khác có cái lỗ nào giống thế này không là được." Manh mối có thể lây được từ bộ hài cốt và quan tài này gần như bằng không, Tô Vân Thiều bảo năm quỷ sai khiêng thi thể trở về quan tài, sau đó khiêng quan tài bỏ lại chỗ cũ.
Mọi người muốn kiểm tra lỗ hỏng của quan tài, hơn nữa còn nghi ngờ nghĩa trang này có thể có con cổ trùng thứ hai, con cổ trùng thứ ba tương tự, liền bảo đám quỷ sai đi kiểm tra bên trong phần mộ, nhất là phần mộ mới chôn không lâu.
Số lượng quỷ sai của Phương Hữu Đức và Phùng Thành đủ để bọn họ sử dụng chiêu năm quỷ vận tài này, cũng không cần mỗi lần đều do Tô Vân Thiều tự làm.
Mặc dù làm như vậy nhất định sẽ chọc sư phụ tức giận, nhưng hiện thực bất đắc dĩ đã khiến người ta phải cúi đầu, hai người đàn ông to lớn như bọn họ cũng không thể để cho Tô Vân Thiều ở đó làm việc, còn mình thì đứng bên cạnh nhìn? Làm như vậy sư phụ sẽ càng tức giận hơn.
Làm đi làm lại nhiều lần, cộng thêm mấy con cỗ trùng bị bé mập bắt được, tổng cộng có năm con cổ trùng.
Dùng nước rửa sạch sẽ, phát hiện năm con cỗ trùng này có hình dáng vô cùng giống với con cổ trùng có lông màu xanh lá cây, chỉ là có chút khác biệt về kích thước và chiều dài, vả lại... không một con nào có thể nghe hiểu tiếng người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận