Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 1032:

Chương 1032:Chương 1032:
Chuong 1032:
Trưởng thôn đã sống hơn hai trăm năm, là ngọn hải đăng của cả đảo Trường Thọ, là kim chỉ nam của những người sống trên hòn đảo này, đa phần người dân đều tin rằng nghe theo trưởng thôn sẽ không bao giờ sai, họ tin rằng đi theo trưởng thôn sẽ được sống lâu trăm tuổi.
Cho dù là bản thân họ có bị ném xuống biển hiến cho Thần Biển, những người đó cũng sẽ không vì sợ hãi mà phản kháng, bởi vì bọn họ biết chỉ dùng sức mạnh của mình thì không thể nào lật đổ được trưởng thôn, phản kháng sẽ không có được kết cục tốt, thức thời một chút sẽ tốt hơn. Cha mẹ Ái Nhi đã nhân lúc hỗn loạn để rời đi, đồng thời tập hợp một nhóm người dân tự nguyện rời khỏi đảo Trường Thọ.
Nhưng hành động của họ vừa mới bắt đầu đã thất bại, bởi vì Lương Chí là người kiên quyết ủng hộ trưởng thôn, không có mệnh lệnh của trưởng thôn, ông ta nhất quyết không khởi động thuyền đưa những người được tập hợp rời khỏi đảo.
Bọn họ đành phải rút lui về khu tàn tích ở hướng Tây Bắc của hòn đảo.
Không tới mấy ngày, có người dân ngã từ trên núi xuống mà chết.
Mọi người đều biết, là do trưởng thôn ra tay, ở lại nơi này chỉ có một kết cục duy nhất là chết, mà quay trở về làm theo lời trưởng thôn cũng chết, nhưng còn phải xem trưởng thôn bảo anh chết vào ngày nào.
Những người sợ chết lục đục quay lại, nghĩ rằng khi trở về họ sẽ sống được ít nhất nửa năm, trong vòng vài ngày hoặc một tháng họ sẽ không chết, nếu may mắn, họ còn có thể sống được thêm một vài năm nữa, cho nên người ở lại phía Tây Bắc cũng ít dần.
Không bao lâu sau, cơn ác mộng lại lần nữa ập đến.
Một ngày kia, những người dân trong Cố gia thôn cũ - nay đã đổi thành thôn Irường Thọ - khiêng một thi thể tới ném trước cửa nhà những người dân sống ở phía Tây Bắc, nói thẳng: "Nếu muốn sống sót, sống được lâu hơn, thì ăn người này đi!"
Những người dân ở Cố gia thôn đã rời tới phía Tây Bắc ở tràn đầy căm phẫn trong lòng: "Nằm mơ đi"
Người dân kia cũng chẳng buồn khuyên bảo gì nhiều, chỉ để lại một câu rồi đi: "Trưởng thôn có thể sống được hơn hai trăm tuổi, chính là bởi vì bà ấy đã ăn thịt người được hiến tế cho Thần Biển."
Mọi người: Con ngươi của họ co rụt lại.
Hoạt động hiến tế Thần Biển vào tháng đó, người dân trong Cố gia thôn không có tới, cho nên bọn họ không xác định được người này có phải là vật hiến tế cho Thần Biển thật hay không, chỉ biết đó là một người xa lạ tới từ bên ngoài.
Cha mẹ Ái Nhi nhìn nhau, không thể tin nổi, bởi vì trước kia những người bị đem đi hiến tế đều là anh em, con cháu, thế hệ sau của trưởng thôn, chẳng lẽ bà ta vẫn luôn ăn thịt người thân của mình hay sao?
Hai vợ chồng chỉ vừa nghĩ đến đã rùng mình, kiên quyết không ăn, thà chết chứ không ăn, nhưng họ không có cách nào can ngăn được những người dân khác, thậm chí có người dân còn mang một phần thịt người kho tàu đến nhà họ,"Tôi đã cho vào đó rất nhiều hương liệu rồi, ăn ngon chang khac gi thit heo ca,hai người đừng ngại nhé."
"Oẹ ——" Hai vợ chồng đều nôn mửa.
Vào ngày hôm ấy, hai người bọn họ rốt cuộc cũng biết được bản chất độc ác của loài người là gì.
Thiện Nhi rời khỏi cảnh trong mơ cũng không nhịn nổi mà nôn oẹ, cô ấy phải nôn mắt một lúc lâu mới giảm bớt cảm giác ghê tởm trong lòng.
Mọi người đều lo lắng về lý do tại sao cô ấy nôn mửa, không biết đã xảy ra chuyện gì, sau khi nôn xong Thiện Nhi mới bắt đầu ke lại cảnh trong giấc mơ thứ hai.
"Nói như vậy, bản thân trưởng thôn của thôn Trường Thọ - Cố Linh Hoa đã sống gần ba trăm năm, cũng đã ăn thịt người được gần bằng ay năm?"
Bách Hiểu Thử cảm thấy không đúng,"Tiểu Tiểu đã sống ở đây nhiều năm như vậy mà chưa từng gặp người ngoài, thế trưởng thôn lấy thịt người từ đâu? Chẳng lẽ là ăn thịt luôn người trong thôn hay sao?
Người trong thôn chỉ cần ngắng đầu lên là nhìn thấy nhau, thay một bộ quần áo mới có thể nói chuyện được mấy ngày, một người sống mất tích chính là chuyện rất lớn. Nếu ai bị ăn thịt chắc chắn sẽ bị phát hiện, chắc không đến mức phải đi đào mộ đâu nhỉ?"
Tiếp theo, Thiện Nhi ke lại những cảnh đã nhìn thấy trong giác mơ thứ nhất.
Tô Vân Thiều càng để ý đến chuyện vì sao trưởng thôn lại đưa đứa bé gái thuần âm kia cho Cố Trường Trạch.
Người này chỉ chuyên môn xuống tay với những đứa bé gái hay phụ nữ thuần âm, lại có tên là Có... Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp hay sao?
"Vết bớt hình trái tim sao?" Nguyễn Mai sửng sốt,"Nằm trên cánh tay trái hay cánh tay phải?"
Thiện Nhi: "Cánh tay phải."
Nguyễn Mai giữ chặt áo của Cát Nguyệt đang đứng bên cạnh mình, mạnh tay xé một cái, để lộ ra cánh tay phải của Cát Nguyệt, trên ấy còn có một vết bớt nhỏ hình trái tim.
"Trông có giống như vậy không?”
Thiện Nhi không chắc chắn,"Tôi quan sát theo góc nhìn của mẹ Ái Nhi, lúc ấy đứa nhỏ vừa mới sinh ra, vết bớt hình trái tinh trên tay còn rất nhỏ, tôi chỉ dám nói nhìn hình dạng của nó cũng không khác vết bớt này là bao."
Bạn cần đăng nhập để bình luận