Thiên Kim Thật Giả Hợp Tác Với Nhau

Chương 177:

Chương 177:Chương 177:
Chuong 177:
Triệu Tình Họa: "Chỉ cảm thấy có chút thua thiệt."
Trần Tỉnh Nguyên: "Chỉ lo ân oán cá nhân mặc kệ oán khí ở xung quanh, đây không phải là đàn chị lớp trên mà chúng ta biết."
Hứa Đôn: "BỊ thua thiệt thì tìm trở về là được."
Những lời này!
Tần Giản câu lấy cổ của Hứa Đôn, một phen kéo đến bên cạnh mình,"Tớ cho rằng chú và dì đặt tên cho cậu là “Đôn” có nghĩa là đôn hậu thành thật, lúc mới vừa quen biết cậu, cậu cũng danh xứng với thực là một người đáng thương, vì sao lúc này lại biến thành bánh trôi nhân mè đen?”
***bánh trôi nhân mè đen***: chỉ những người có vẻ bề ngoài thành thật, yếu đuối nhưng bên trong là một người luôn có những suy nghĩ đen tối.
Hứa Đôn xoa tay, cười hắc hắc không ngừng: "Đây không phải là do anh có cách dạy dỗ tốt sao?"
Tần Giản cười mắng một câu: "Thằng ranh con!"
Đêm nay Tô Vân Thiều còn muốn đưa những bé quỷ mèo còn lại xuống địa phủ, thấy thời gian cũng đã trễ nên cô đã đi cùng Tô Y Y về nhà trước, còn những người khác thích ở đó bao lâu thì tùy bọn họ.
Cô còn dán một xấp dày bùa yên tĩnh ngay lối vào, họ có thể tùy tiện gây ồn ào ở trong đó, miễn là họ không làm gì ảnh hưởng đến hàng xóm là được.
Trong xe taxi, Tô Y Y vẫn ôm cánh tay của Tô Vân Thieu không chịu buông ra: "Chị à, em thật sự cảm thấy chị làm như vậy là rất tốt, chị không cần để trong lòng những lời bọn họ nói."
"Chị sẽ không để ở trong lòng." Chỉ những người thực sự quan tâm đến bạn mới tức giận vì bạn.
Tô Vân Thiều đã có thói quen với việc vuốt ve mèo cam nhỏ, cô cũng chạm vào đầu Tô Y Y theo cách tương tự, mái tóc mềm mại và cảm giác rất dễ chịu nên cô không thể cưỡng lại được mà vuốt ve mái tóc của em gái. "Dạ!" Tô Y Y ngồi xuống, thân mật dựa vào trên vai của Tô Vân Thiều, khi cô ấy ngang đầu lên, cô ay nhận ra rằng vai của Tô Vân Thiều gầy tro xương.
"Chị ơi, chị quá gây, bắt đầu từ ngày mai chị ăn nhiều thêm một chút đi!"
Tô Vân Thiều: "... Chị đã ăn rất nhiều rồi."
"Vậy thì lại ăn nhiều hơn một chút! Chị xem chị kia không có tí thịt nào cả."
Chú tài xế ngồi ở ghế lái nghe vậy không khỏi chen vào nói: "Tình cảm của hai chị em các cô thật tốt, nhà của tôi có hai cô con gái, mỗi ngày không phải cãi nhau vì cơm trên bàn là đồ ăn của người kia thích thì cũng chính là bởi vì trái cây của ai nhiều hơn."
Tô Y Y hứng thú hỏi: "Hai người họ là sinh đôi à?”
"Đúng vậy, sao cô biết được?"
"Song sinh rất dễ cãi nhau vì những chuyện vặt vãnh này." Tô Y Y cười tủm tim nói,"Chú đoán thử xem, chị gái của cháu lớn hơn cháu mấy tuổi?"
Tài xế nghĩ đến biểu tình, khí chất cùng cách nói chuyện của Tô Vân Thiều liền đoán: "Nhiều lắm là hai ba tuổi."
"Sai rồi!" Tô Y Y mỉm cười công bố đáp án,"Chị của cháu chỉ sinh ra sớm hơn cháu ba tiếng bốn mươi chín phút mà thôi!"
Lay công nghệ của y học hiện đại, không có một thai phụ nào sau bốn tiếng mới sinh ra đứa con thứ hai.
Người lái xe rất ngạc nhiên: "Tình cảm giữa chị em cùng cha khác mẹ có thể tốt như vậy sao?"
Ý thức được chuyện chị em cùng cha khác mẹ cũng không phù hợp để nhắc tới, người tài xế vừa định xin lỗi, Tô Y Y đã kiêu hãnh ưỡn ngực nói: "Cháu là con gái nuôi, cháu và chị của cháu không phải là chị em ruột nhưng tình cảm còn tốt hơn cả chị em ruột thịt!"
Người tài xế cũng sững sờ, mối quan hệ giữa con gái ruột và con gái nuôi lại tốt đến mức này sao?
Đúng là chỉ cần sống đủ lâu thì chuyện gì cũng sẽ thấy! Khi đến tiểu khu, xe taxi không thể vào được mà phải dừng ở trước cửa, trước khi xuống xe, Tô Vân Thiều đã lấy từ trong túi ra một lá bùa bình an và lặng lẽ nhét vào cái túi ở phía sau ghế của người tài xế.
Con đường từ cửa tiểu khu đến nhà cũng không xa lắm, hai chị em đi bộ hơn mười phút, cũng xem như là tập thể dục.
Tô Y Y kéo tay Tô Vân Thiều đi ở trên đường, vừa đi vừa hỏi: "Chị cứ yên lặng như vậy mà đưa cho chú tài xế một vạn tệ à?"
"Hai cô con gái sinh đôi của nhà chú ấy cãi nhau chỉ vì những việc nhỏ nhặt này, tuổi cũng sẽ không lớn. Một vạn tệ có thể giúp cho gia đình của hai cô con gái và ông bố có thể an ổn thì cớ sao lại không làm?" Tô Vân Thiều cười nói.
Tô Y Y gật đầu thật mạnh: "Chị đúng là người tốt!"
Hệ thống phất cờ hò reo:
[ Trên đời này không có ai tốt hơn chị của cô đâu! ]
Trên đoạn đường đi bộ về nhà, Tô Vân Thiều chậm rãi giải thích thông tin từ việc nhìn tướng mạo của chú tài xế.
Gia đình của chú tài xế cũng không dư dả, phía trên có ba mẹ cần phải phụng dưỡng, vợ thì mắc bệnh cũng cần tiền để chữa trị, phía dưới còn phải nuôi dưỡng hai cô con gái còn nhỏ, tài chính càng khó khăn và eo hẹp.
Nếu một gia đình chỉ dựa vào một mình chú tài xế chống đỡ, nếu cùng một lúc mat đi trụ cột gia đình và nơi phát ra nguồn thu nhập thì đó sẽ là một đả kích mang tính hủy diệt.
Sợ Tô Y Y mẫn cảm, Tô Vân Thiều đã an giấu một ít chuyện.
Cô đã từng trải qua những đau khổ khi tuổi còn nhỏ mà đã mắt đi ba mẹ, tự nhiên là không hy vọng có một cô gái khác cũng trải qua hoàn cảnh giống như cô... Hả? Cô không phải là một cô nhi sao?
Sắp đến cửa nhà, Tô Vân Thiều bỗng nhiên dừng lại bước chân, Tô Y Y thì nhanh hơn một bước, khi quay đầu nhìn lại thì nhìn thấy bộ dáng của chị gái đang bối rối vì một điều gì đó khó có thể giải thích. "Chị có chuyện gì sao?”
Tô Vân Thiều hoàn hồn, trước khi cô trọng sinh đến tột cùng đã trải qua cái gì, tại sao trí nhớ của cô nếu không bị mắt đi thì cũng trở nên lộn xôn?
Bạn cần đăng nhập để bình luận